- Phàm nhân ngu xuẩn! Ngươi thật sự cho rằng mình có thể xoay chuyển được chiến cục sao? Bên trong Thần Vực của ta, các ngươi chẳng làm được gì cả.
Mắt Thần Nữ lộ ra vẻ khinh miệt, sau đó trực tiếp cắn nuốt sức mạnh của Giang Nhược Hư.
Đối với người khác, Thần Nữ nhất định phải giết trước rồi mới có thể cắn nuốt sức mạnh của đối phương, nhưng bây giờ bản thân Giang Nhược Hư chỉ còn mỗi thần hồn, giống với trạng thái của nàng ta, đúng lúc trở thành thuốc bổ tốt nhất. Mà cũng chính vì chắc chắn có thể cắn nuốt sức mạnh của người này nên nàng ta mới dám thẳng tay điều động toàn bộ sức mạnh của Thần Vực để áp chế tất cả mọi người như thế.
Cái gì mà để Tiểu Bạch Long cắn nuốt Chúng Tinh Điện điện chủ? Đều là vọng tưởng!
Trong Thần Vực này, nàng ta là vị thần duy nhất, chỉ cần nàng ta không muốn, con rồng đó há có thể tiếp cận Chúng Tinh Điện điện chủ được?
- Bạch Nhạc, ngươi còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ Thôn Thiên Quyết không nuốt sức mạnh được à?
Dưới sự cắn nuốt của Thần Nữ, cơ thể của Giang Nhược Hư lúc này đã có hơi mơ hồ, nhưng giờ phút này ông lại không chút ảo não, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười dửng dưng.
Tiếng quát này của Giang Nhược Hư khiến Bạch Nhạc rùng mình, triệt để bừng tỉnh.
Bản thân việc kêu Tiểu Bạch Long nuốt Chúng Tinh Điện điện chủ chỉ là lớp ngụy trang mà Giang Nhược Hư cố ý bày ra. Hi vọng mà ông thật sự gửi gắm vẫn là Bạch Nhạc.
Tạo Hóa Thông Thiên Quyết.
Lúc trước ở Chúng Thần Mộ Địa, khi Thần Nữ nhắc tới môn công pháp này thì Giang Nhược Hư cũng có mặt, ông hiểu sự mạnh mẽ và huyền diệu của công pháp này.
Trước đó, Bạch Nhạc có thể cắn nuốt tử khí, chẳng lẽ bây giờ không thể nuốt được sức mạnh của thần hồn ông, không thể nuốt được sức mạnh tiêu tán sau khi Chúng Tinh Điện điện chủ chết đi?
Giang Nhược Hư đã sớm sinh tử chí, tuy nhiên lại tuyệt không phải mù quáng chết đi.
Bây giờ, thế cục cũng đang phát triển theo phương hướng mà ông nghĩ đến, thứ chênh lệch bây giờ chỉ là Bạch Nhạc.
- Giang tiên sinh!!!
Sau khi Bạch Nhạc nghĩ rõ hết thảy rồi thì lập tức kinh hô thành tiếng, viền mắt đỏ hoe.
- Bạch Nhạc, đừng để ta và Hàn Tinh chết vô ích! Thiên hạ này, ta giao phó cho ngươi. Nam tử hán đại trượng phu, đừng có lề mà lề mề, tiềm lực của ngươi đã đủ rồi, hôm nay, ta bổ sung cho ngươi lỗ hổng cuối cùng này. Nuốt lấy nó đi, cắn nuốt hết tất cả sức mạnh của ta và Chúng Tinh Điện điện chủ! Đây chính là món quà cuối cùng ta tặng cho ngươi.
- Thần Vực đóng kín, không có sức mạnh tiết ra ngoài. Thần Nữ có thể khôi phục thực lực, chẳng lẽ ngươi không thể phá cảnh lần nữa à? Chuyện ta làm không được, ngươi hãy hoàn thành thay ta, cũng coi như không phụ một phen tâm huyết này của ta.
- Thần linh gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là tu hành giả bình thường mà thôi. Cả đời này ta vẫn chưa từng thử thần, còn ngươi chẳng lẽ không muốn thử à?
Mắt Giang Nhược Hư lộ nét tiêu sái, ngạo nghễ nói:
- Sau khi ra ngoài, nói với Tân Gia Minh giúp ta... Huynh ấy không bằng ta, ha ha ha ha ha!
Gần như trong chớp mắt khi câu cuối cùng vừa dứt, cả người Giang Nhược Hư đã nổ tung, hóa thành một mảnh hào quang thần thánh, cũng thoát khỏi sự trói buộc của Thần Nữ rồi lan ra khắp Thần Vực.
- Giang tiên sinh!!!
Bạch Nhạc thấy Giang Nhược Hư biến thành hư vô thì không nén được bật khóc.
Kể từ lần đầu tiên gặp Giang Nhược Hư ở Vân Thành, hắn đã luôn nhận được ân huệ của ông. Hắn bái nhập Quan Lan, nhưng trên thực tế lại không thực sự coi mình là người của Quan Lan, mà dường như đó chỉ là một loại ngụy trang, một sự trao đổi quyền lợi.
Hắn đã quen với việc nhìn thấy Chúng Tinh Điện điện chủ có thể hy sinh mọi thứ vì lợi ích, nhưng khi thấy Hàn Tinh và Giang Nhược Hư lần lượt hy sinh, trong lòng Bạch Nhạc vẫn dấy lên một nỗi buồn khôn xiết.
Đương nhiên, trong lòng Bạch Nhạc biết rất rõ, Giang Nhược Hư sẵn sàng lựa chọn hy sinh, không phải vì chính bản thân ông, mà là vì thiên hạ, vì toàn bộ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này.
Lòng mang thiên hạ.
Bốn chữ này có vẻ nặng nề quá.
Điều này khiến Bạch Nhạc lần nữa nhớ đến Diệp Huyền đại sư.
Chỉ từ một điểm này mà nói, Giang Nhược Hư rất giống Diệp Huyền đại sư. Trước đây khi vị kia lựa chọn hắn, không phải cũng bởi vì ông ấy nghĩ cho lợi ích thiên hạ, vì để kết thúc xung đột với Ma Đạo hay sao?
- Thôn Thiên.
Bạch Nhạc yên lặng lau nước mắt, rồi chậm rãi thốt ra hai chữ này, sức mạnh chung quanh bỗng chốc điên cuồng tràn vào thân thể hắn.
Buồn, nhưng không có thời gian để buồn.
Sau một hồi đau đớn, Bạch Nhạc cuối cùng đã khôi phục lý trí.
Gào khóc ở đây không có ích lợi gì, chẳng qua chỉ vì muốn phát tiết cảm xúc mà thôi. Giờ chỉ có tìm cách gia tăng thực lực, giết chết Thần Nữ, hắn mới có thể trả thù cho Giang Nhược Hư và Hàn Tinh, mới có thể không phụ sự kỳ vọng của Giang Nhược Hư.
Khóc thương cùng với nhớ mong nên dành cho giây phút chiến thắng. Hơn nữa, chỉ có thắng lợi thì mới đủ tư cách làm thế, còn không thì bản thân mình cứ việc đi theo họ, cần gì phải khóc.
Thôn Thiên Quyết.
Ngay cả Bạch Nhạc cũng chưa từng nghĩ mình có thể dùng cách này để tranh đoạt sức mạnh với Thần Nữ.