Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201 - Trở Về Bạch Phủ (2)

Chương 201 - Trở về Bạch phủ (2)
Chương 201 - Trở về Bạch phủ (2)

Trong đó có mấy chủ dược là rất khó có được, bằng vào thế lực của Bạch gia trong ở thế tục, e là không thể tìm được, với phải cần Bạch Nhạc tự nghĩ biện pháp, có điều cái khác, chỉ cần dụng tâm, chắc cũng không khó thu thập.

Lần này trở lại Bạch gia, trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc cũng biết rõ, trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng Huyết Ảnh Ma Tông tuyệt đối sẽ không có động tác gì.

Mà đoạn thời gian này, đối với hắn mà nói, chính là thời cơ tu luyện hiếm có nhất.

Bất kể là Thông Thiên Ma Thể hay là Thiên Cơ Biến đều cần đại lượng thời gian để tham ngộ, mới có thể chân chính tu thành, đó là thời gian mài mực, không gấp được.

...

Chỉ chớp mắt, Bạch Nhạc đã trở về được một tháng.

Cho dù Bạch Thanh Nhã bỏ ra tâm lực rất lớn để đi thăm dò, nhưng lại vẫn không thể phát giác ra manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, ngược lại là linh dược cần để tu luyện Thông Thiên Ma Thể, trừ mấy vị chủ dược hiếm có nhất ra, cái khác đều đã thu thập đủ.

Cho dù là hai vị chủ dược trong đó, cũng đã có manh mối, chỉ có bất ngờ duy nhất là, cùng đến với manh mối này, còn có một phần thiệp mời đến từ Thanh Châu Phủ Chủ.

Từ lúc ban đầu Bạch Nhạc trở lại Thanh Châu, xuống tay giết chết Bạch Thương Hải, trên thực tế, tin tức đã truyền tới trong tai Thanh Châu Phủ Chủ.

Chỉ là, vị Thanh Châu Phủ Chủ đó một mực không có phản ứng gì, dường như căn bản không bận tâm tới biến hóa của Bạch gia.

Cho tới hiện tại, mượn cơ hội Bạch gia thu mua linh dược, vị Thanh Châu Phủ Chủ kia cuối cùng mới hạ thiệp mời với Bạch Nhạc.

Chuyện liên quan tới Thanh Châu Phủ Chủ, Bạch Thanh Nhã không dám tự tiện làm chủ, chỉ có thể đưa thiệp mời tới trước mặt Bạch Nhạc.

Thiệp mời chỉ là loại quan phương nhất, thậm chí ngay cả lời lẽ bên trên cũng không phải Thanh Châu Phủ Chủ viết, nhưng nhìn thấy thiệp mời này, Bạch Nhạc lại lâm vào trong suy nghĩ sâu xa.

Lúc ban đầu khi trở về, Bạch Nhạc không quá quá để ý tới vị Thanh Châu Phủ Chủ này.

Nhưng, thực sự ở lại Thanh Châu, tiếp xúc càng sâu, lại càng có thể cảm nhận được sự bất phàm của hắn.

Quan trọng nhất là, Bạch Nhạc nhớ rõ, khi hắn về thành Thanh Châu làm mồi dụ, Chu Mộng Dương từng nói, thành Thanh Châu có Thanh Châu Phủ Chủ tọa trấn, cho dù là Phá Nam Phi, cũng không dám tùy tiện xuất thủ trong thành.

Phá Nam Phi là ai, từ tin tức có được Bạch Nhạc cho thấy, đó là ma đầu chân chính của Huyết Ảnh Ma Tông hiện giờ ở Thanh Châu, tồn tại Tinh Cung cảnh khủng bố.

Nhưng cho dù là ma đầu, bực này không ngờ cũng bởi vì kiêng kị Thanh Châu Phủ Chủ, mà không dám tùy tiện động thủ ở thành Thanh Châu, đây là sự uy hiếp cỡ nào?

Chỉ bằng vào điểm này, đối mặt với thiệp mời, Bạch Nhạc sao dám khinh thị.

Đáng tiếc, Chu Mộng Dương lại không giải thích cụ thể với hắn về lai lịch và thân phận của Thanh Châu Phủ Chủ, khiến Bạch Nhạc căn bản không đoán được dụng ý của đối phương, chỉ có thể mơ hồ đoán được có thể là có liên quan tới Huyết Ảnh Ma Tông.

Lắc đầu, Bạch Nhạc thuận tay thu hồi thiệp mời, nhẹ giọng mở miệng nói,

- Chuyện này để ta xử lý, Thanh Nhã tỷ ngươi không cần quan tâm.

- Tiểu Nhạc, tỷ tỷ không giúp được ngươi, tự ngươi cẩn thận một chút.

Nhìn ra vẻ ngưng trọng của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã có chút lo lắng dặn dò.

Cười tiêu sái, Bạch Nhạc nhìn Bạch Thanh Nhã an ủi,

- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ, ta sớm đã không phải tiểu hài tử lúc trước, có thể bảo hộ bản thân, bảo hộ Thanh Nhã tỷ. Huống chi, vị Thanh Châu Phủ Chủ này chắc cũng không có ác ý. Hiện giờ kẻ địch của tất cả người tu hành ở Thanh Châu, chính là Huyết Ảnh Ma Tông.

Trời tuyết nhỏ.

Trong viện tử, một thanh niên mặc áo xám một mình múa kiếm trong tuyết, bông tuyết đầy trời, nhưng lại dường như không có một hạt tuyết nào có thể rơi xuống người hắn, rõ ràng không có chút khí tức nào tiết ra ngoài, nhưng lại vẫn tạo cho người ta một loại áp lực vô hình.

Khi Bạch Nhạc đi vào viện tử, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Keng.

Múa hết một bộ kiếm pháp, thanh niên hơi lật cổ tay, kiếm trong tay giống như một con du long vượt qua không trung, rơi chính xác vào trong vỏ kiếm ở trên giá binh khí bên cạnh.

- Mười năm trước, khi ta vừa tới Thanh Châu, cũng bằng tuổi ngươi, năm tháng như thoi đưa.

Lững thững đi đến trước mặt Bạch Nhạc, trên mặt người thanh niên lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói khẽ.

Cho tới lúc này, Bạch Nhạc cuối cùng mới thấy rõ đối phương, một khuôn mặt bình thường, dường như ném vào trong đống người sẽ không tìm ra được, nhưng cỗ khí chất trên người đối phương lại vô cùng xuất sắc, giống như chỉ cần hắn đứng đó, sẽ trở thành trung tâm chú ý của mọi người.

- Bạch Nhạc bái kiến Phủ chủ!

Hơi cúi người, Bạch Nhạc thu liễm tạp niệm trong lòng, khom mình hành lễ.

Trước lúc đến, Bạch Nhạc một mực cho rằng vị Thanh Châu Phủ Chủ này là một lão nhân đức cao vọng trọng, ít nhất thì cũng là trung niên như Chu Mộng Dương hoặc là Mộng Thiên Thu, nhưng không ngờ, đối phương lại trẻ tuổi như vậy.

Dựa theo lời nói của đối phương, chắc lớn hơn Bạch Nhạc khoảng mười tuổi, hiện giờ cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.

Bình Luận (0)
Comment