Kiếm Liên.
Trước đó, Bạch Nhạc đã học được thần thông Kiếm Liên, nhưng hắn vẫn còn bị vướng với các chiêu thức của kiếm, bây giờ, hắn đã tích hợp Kiếm Đạo với tu vi của bản thân làm một.
Thần Nữ nhất thời không khỏi liếc mắt:
- Thành công rồi!
Với con mắt của Thần Nữ, đương nhiên có thể thấy được Bạch Nhạc đã thực sự tiếp xúc với sự diệu kỳ của quy tắc không gian. Chỉ cần hắn tiến thêm một bước, ngưng tụ sức mạnh Hóa Hư trong Kiếm Liên này rồi mở không gian ra, ắt sẽ tu thành Bán Thần Lĩnh Vực cơ bản nhất.
Đi được một bước này thì có nghĩa Bạch Nhạc đã đến bước mấu chốt nhất, việc trở thành Bán Thần không còn trở ngại gì nữa.
Tính đi tính lại, thời gian cũng chỉ mới một năm rưỡi mà thôi.
Nghĩ đến đây, ngay cả Thần Nữ cũng không khỏi gật gù. Thiên phú và ngộ tính của người này còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của nàng ta.
Thần Nữ lấy lại bình tĩnh xong, mới bảo:
- Cuối cùng cũng có chút tiến bộ!
Bạch Nhạc mở mắt, nhảy từ dưới đất lên rồi cúi đầu với Thần Nữ:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ dẫn!
Lời cảm tạ này của Bạch Nhạc là thành tâm. Nói thật, nếu không phải có sự chỉ dẫn của Thần Nữ, để hắn tự mình tìm tòi thì đừng nói hơn một năm, cho dù có mười năm, hắn cũng không thể đi đến bước này.
Sự trợ giúp của một danh sư trên đường tu hành thật sự rất lớn.
Thần Nữ không thèm quan tâm, chỉ thản nhiên nhận cái cúi đầu này của Bạch Nhạc rồi hờ hững nói:
- Một khi bước vào Bán Thần Cảnh, ngươi sẽ có tư cách trở thành truyền nhân của Thần Tôn.
- Truyền nhân của Thần Tôn?
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, không khỏi kinh ngạc, không phải lúc trước hắn đã là truyền nhân của Thần Tôn rồi sao?
Dường như đoán được Bạch Nhạc đang nghĩ gì, Thần Nữ lãnh đạm nói:
- Đừng tưởng ngươi lấy được bản khuyết của Tạo Hóa Thông Thiên Quyết là có thể trở thành truyền nhân của Thần Tôn. Nếu không có thực lực Bán Thần thì sẽ không ai công nhận thân phận của ngươi cả. Tuy nhiên, từ nay về sau, nếu ngươi gặp một vị cường giả Thần Linh, đối phương ắt phải thừa nhận thân phận của ngươi, đối với ngươi mà nói thì đây chính là một lá bùa hộ mệnh.
Nghe vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi hơi động.
- Ngài nói Hải Thần cũng sẽ dè chừng ta á?
Thế gian này bây giờ làm gì còn Thần Linh nữa. Nếu có, thì ngoài vị đứng trước mặt hắn đây cũng chỉ có một tên Hải Thần.
Thần Nữ liếc Bạch Nhạc, nói dửng dưng:
- Đương nhiên! Nếu trước khi vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới mà ngươi có thực lực như vậy, Hải Thần cũng chẳng dám ép ngươi vào đây.
Bạch Nhạc ngập ngừng:
- Nhưng hình như Hải Thần không biết Tạo Hóa Thông Thiên Quyết.
Thần Nữ cười nhạt một tiếng, khinh thường nói:
- Thứ ngươi tu luyện trước đây cũng xứng gọi là Tạo Hóa Thông Thiên Quyết à? Chẳng qua chỉ là một tờ giấy thiếu trước hụt sau, cộng thêm chút thực lực cỏn con đó, Hải Thần không nhận ra cũng chẳng có gì lạ. Mà hắn ta lại là cái thá gì? Đứng trước mặt Thần Tôn, đừng nói là ra tay, ngay cả tư cách mở miệng, hắn ta còn không có.
- ...
Nghe vậy, Bạch Nhạc không khỏi cứng họng.
- Ngài cứ nói chuyện thực tế là hơn! Nếu ta đi khỏi đây, Hải Thần sẽ không dám giết ta đâu, đúng không?
- Nằm mơ đi!
Thần Nữ lạnh lùng đánh gãy phán đoán của Bạch Nhạc, lạnh nhạt nói:
- Chuyện có liên quan đến Thế Giới Chi Tâm, cũng có liên quan đến tính mạng của hắn. Trừ khi Thần Tôn đích thân đến, nếu không sao hắn có thể dừng tay?
Chà, vậy thân phận này cũng có tác dụng éo gì đâu!!!
Bạch Nhạc không khỏi trợn trắng mắt.
Thần Nữ lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường bảo:
- Đồ ngu! Ngay cả phế vật như Hải Thần cũng còn sống, bộ ngươi nghĩ sẽ không còn vị Thần Linh nào khác còn sống à?
- …
Những lời này khiến Bạch Nhạc thiếu điều nhảy dựng.
Mặc dù điều này nghe thì có vẻ hơi ghê một tí, nhưng khi nghiêm túc suy nghĩ, ai có thể vỗ ngực đảm bảo, tất cả đều không thể là thật?
Mọi người đều nói Chúng Thần đã ngã xuống, nhưng Hải Thần và Thần Nữ vẫn còn sống đấy thôi. Mà theo lời Thần Nữ nói, Thần Tôn có khi cũng còn sống... Vậy ai lại có thể dám chắc, sẽ không có các vị Thần Linh khác?
Thời gian vạn năm, đối với tu hành giả bình thường thì dài không kể xiết, nhưng đối với những cường giả Thần Linh thì nó không là gì cả.
Không nói đến những người khác, cứ nói người quen của hắn là Bất Tử Thanh Vương đi, ông ta lại chẳng giả chết suốt ba ngàn năm kia kìa.
Khi tu luyện đến mức tinh thâm, mọi thứ đều trở nên ‘có thể’.
Những Bạch Cốt Thần hay Tử Linh Thần ngủ say trước kia, tuy chúng chỉ là Bán Thần, nhưng nếu không đúng lúc bị Bạch Nhạc giết chết mà cứ ngủ thêm một thời gian nữa, ai dám nói chúng sẽ không có ngày tỉnh lại?
Ý là đấy chỉ là Bán Thần, còn Thần Linh thật sự thì sao?
Bạch Nhạc chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về những câu hỏi này, nhưng một khi nghĩ kỹ, nhất định sẽ toát mồ hôi lạnh.
Suy nghĩ tỉ mỉ rồi lại thấy đáng sợ cực kỳ!
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, lần nữa cúi đầu với Thần Nữ:
- Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!