Nếu ngay từ mới đầu Bạch Nhạc đã đề ra điều kiện như vậy, có lẽ nàng sẽ dứt khoát cự tuyệt, nhưng giờ đây đợi đến khi nàng chân chính ý thức được, Bạch Nhạc có hi vọng hóa giải lực lượng nguyền rủa, tâm tính tự nhiên cũng theo đó đổi khác.
Giết một số người, cảnh cáo một số người mà thôi... Đây lại là tòa thành dưới đáy biển nằm dưới sự khống chế của nàng!
Ý chí của nàng, chính là quy củ duy nhất ở chỗ này.
Huống hồ ... Đến cái lúc này rồi, Bạch Nhạc lại vẫn băn khoăn đến những người bình thường kia, đúng thật là cố chấp ngây thơ!
Người như thế, đôi lúc sẽ rất chán ghét, nhưng đôi lúc lại có vẻ vô cùng khả ái!
Bởi vì người như thế... Sẽ không nói dối.
…
- Đại Tế Tư!
Thấy Bạch Nhạc bình thản đi ra từ trong cung điện, Lý Lân không nhịn được tiến vào, thử thăm dò hỏi nói.
- Mấy chuyện bẩn thỉu của bọn Chu Thì Mậu kia, ngươi tham dự đến đâu?
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Lân, Đại Tế Tư nhàn nhạt hỏi.
Câu hỏi này khiến trong lòng Lý Lân đột nhiên vừa nhảy, vội giải thích nói:
- Đại Tế Tư minh giám, ta với bọn hắn không có quan hệ gì cả, cũng không tham dự, chỉ thỉnh thoảng uống qua mấy bữa rượu thôi.
Đối mặt với vị Đại Tế Tư này, mặc dù hắn cực lực chối cãi, song sau cùng vẫn không dám nói dối.
- Vậy thì mau chóng tách mình ra khỏi chuyện này.
Nhìn Lý Lân một lát, Đại Tế Tư cuối cùng không có ý truy cứu Lý Lân, nhàn nhạt phân phó nói.
- Đại Tế Tư muốn động hắn?
Lý Lân có chút khó mà tin tưởng hỏi ngược lại.
Rất khó tưởng tượng, vốn tưởng là Bạch Nhạc chết chắc, nhưng chỉ chớp mắt lại đổi thành thanh trừ Chu Thì Mậu, tương phản thực sự quá lớn.
- Không chỉ hắn... Tất cả người liên quan đến những chuyện bẩn thỉu kia đều phải bị thanh trừ một phen.
Ngước mắt nhìn lên, Đại Tế Tư bình thản nói:
- Ta lười nhác quản việc này, không có nghĩa là ta sẽ vĩnh viễn không quản... Hiểu chưa?
- ...
Sợ hãi thất kinh, sống lưng Lý Lân bất giác lạnh toát.
Kết quả này là điều hắn vạn vạn không nghĩ tới, hơn nữa, hoàn toàn có thể khẳng định, chuyện này tất có liên quan với Bạch Nhạc.
Có thể làm thay đổi thái độ của Đại Tế Tư, chứng tỏ Bạch Nhạc còn đáng sợ vượt xa trong tưởng tượng của hắn.
Lại liên hệ đến thái độ trước đó của mình, Lý Lân thật có chút sợ.
Lần này, người Bạch Nhạc quyết tâm muốn giết là Chu Thì Mậu chứ không phải hắn.
Nhưng nếu đổi thành muốn giết hắn thì sao?
Đại Tế Tư sẽ bởi vì Bạch Nhạc mà hi sinh hắn ư? Khắc này, trong lòng hắn thật không dám chắc.
- Tin tức dừng ở đây... Ta chỉ cho ngươi thời gian một ngày, hiểu chưa?
Quét mắt liếc nhìn Lý Lân, Đại Tế Tư lần nữa mở miệng nói.
- ... Vâng!
Cung kính thi lễ một cái, Lý Lân đầu đầy mồ hôi lạnh lui xuống.
Loại chuyện này, bản thân hắn thật không dính dáng gì mấy, bởi vì chí hướng hắn không nằm ở đấy, hơn nữa, hắn cũng rất được Đại Tế Tư tín nhiệm.
Nhưng mà, điều đó không đồng nghĩa với người bên cạnh hắn đều sạch sẽ!
Đến thân phận và địa vị như bây giờ, bên người chú định tụ lại nhóm lớn người, một khi bắt đầu thanh trừ, những người kia tất sẽ tao ương.
Giờ đây, Đại Tế Tư có thể cho hắn thời gian một ngày để chuẩn bị, tính là đã võng pháp khai ân.
Trong tình hình đó, hắn nhất định muốn giải quyết dứt khoát, trừ số ít hạch tâm bên người ra, những người khác tất phải vứt bỏ.
Còn về Chu Thì Mậu ... Trong lòng Lý Lân âm thầm cân nhắc hồi lâu, song sau vẫn bỏ đi ý niệm nhắc nhở đối phương.
Một mặt, thời gian cấp bách, hắn đã có chút ốc không mang nổi mình ốc, quan trọng hơn hết là, trong lòng hắn rất rõ ràng, muốn giết Chu Thì Mậu là Bạch Nhạc, nếu đã được đến Đại Tế Tư đồng ý, như vậy, dù hắn có mật báo thì cũng rất khó thay đổi kết cục.
Hơn nữa, một khi sinh biến, sợ rằng chính bản thân hắn cũng bị cuốn vào.
Với tình huống trước mắt, hắn tự nhiên không khó để làm ra lấy hay bỏ.
... .. .
- Công tử!
Xa xa thấy được Bạch Nhạc an toàn trở về, trong lòng Băng Hàm không khỏi kích động, vội chạy đến nghênh đón.
- Yên tâm đi, ta nói rồi, sẽ không sao đâu.
Trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.
- Công tử vô sự là được, nếu bởi vì ta mà liên lụy công tử, đấy mới là chết trăm lần không hết tội.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Làm gì nghiêm trọng thế, chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ thôi.
Thoáng trầm ngâm khoảnh khắc, lúc này Bạch Nhạc mới nói tiếp:
- Nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ngày mai ta dẫn ngươi đi kết thúc nhân quả.
- Nhân quả gì?
Băng Hàm không hiểu hỏi.
... ... .....
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhạc dẫn theo Băng Hàm lần nữa bước đến trong phủ đệ Chu Thì Mậu.
Khác với lần làm thượng khách khi trước, bây giờ Bạch Nhạc mới vừa đến, trọn cả phủ đệ lập tức loạn lên, hạ nhân trong phủ vội đi báo tin cho Chu Thì Mậu.
Phụ trách thủ vệ trơ mắt nhìn Bạch Nhạc bước vào trong, lại nửa điểm dũng khí để ngăn cản đều không thăng lên nổi.
Ở chỗ này, đẳng cấp vô cùng sâm nghiêm.
Đám tu hành giả cấp thấp kia, vô luận thế nào cũng không dám ngăn cản một vị bán thần.