Đương sơ, Từ Hàng đại sĩ chết ở trong tay Diệp Huyền đại sư, lúc hắn hội kiến Càn Đế ở vương thành gặp Càn Đế đã chọn gánh xuống nhân quả của Diệp Huyền đại sư, như vậy... Phần nhân quả với Phổ Đà Sơn kia tự nhiên cũng sẽ rơi đến trên thân hắn.
- Thực lực vị truyền nhân Phổ Đà Sơn này rất mạnh?
- Quan trọng không phải người này!
Lắc đầu, Tô Nhan nhẹ giọng giải thích:
- Người này chỉ là đệ tử Từ Hàng đại sĩ, vốn không tính xuất sắc, giờ chẳng qua mới vừa bước đến Hóa Hư thôi, chỉ là... Giờ đây Phổ Đà Sơn lại đã không chỉ đại biểu cho Phổ Đà Sơn, mà là... Phật môn!
Tức thì, tròng mắt Bạch Nhạc bỗng chợt co rụt lại.
Câu này, mới thực sự khiến hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Phật môn!
Gần vạn năm qua, phật môn cơ hồ đã mai danh ẩn tích, dù vẫn còn một ít cao thủ phật đạo thì cũng bị bức rời xa cửu châu, lẻ loi ngoài hải ngoại!
Tựa như Phổ Đà Sơn trước đây, mặc dù thực lực Từ Hàng đại sĩ cực mạnh, song chỉ có thể thiên an Nam Hải, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, căn bản không khả năng đặt chân Trung Nguyên.
Nhưng giờ đây, tình hình đã khác!
Thần linh sống lại!
Trong những thần linh này sợ rằng không thiếu cao thủ phật môn.
Một khi thật có cao thủ thần linh phật môn xuất thế, liền đồng nghĩa với... Phật môn tất sẽ tái hiện nhân gian, hơn nữa còn là một cỗ thế lực cực kỳ to lớn!
Tệ hại nhất là... Phần nhân quả này lại do hắn gánh!
Cái chết của Từ Hàng đại sĩ không nghi ngờ chính là mượn cớ tốt nhất!
Trên thực tế, sở dĩ Càn Đế mời chào đệ tử Phổ Đà Sơn qua làm quốc sư, mục đích chính là muốn triệt để ném phần nhân quả này cho mình, để mình đi gánh chịu lửa giận đến từ phật môn.
Nghĩ thông điểm này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi dâng lên cảm giác đắng chát.
Thời buổi rối ren a!
Thế cục mà giờ hắn sắp phải đối mặt tựa hồ phức tạp vượt xa so với trong tưởng tượng ... Không có bất kỳ người nào để dựa vào, lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hít sâu một hơi, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia quyết đoán, trầm giọng mở miệng nói:
- Tránh không được, cũng không cần phải tránh... Chuẩn bị nghênh đón cao thủ phật môn đi, chúng ta đã không còn đường lui.
- Vâng!
- Liên hệ người tam đại thiên tông... Phật đạo trước nay không hợp, chúng ta không tránh được, bọn hắn cũng đừng hòng đứng ngoài bàng quan.
Mí mắt hơi nhướng lên, Bạch Nhạc trầm giọng nói tiếp:
- Phía Đạo Lăng Thiên Tông không cần phải đi, liên hệ người Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo là được rồi.
Đối với Lăng Tiên, Bạch Nhạc đã không ôm bất cứ hy vọng nào.
Bởi vì chuyện lúc trước, Bạch Nhạc và Lăng Tiên gần như đã trở mặt, dưới sự khống chế của Lăng Tiên, Đạo Lăng Thiên Tông không bỏ đá xuống giếng đã rất không sai.
- Thanh Vương đâu?
- Ở Thanh Vương phủ.
Tô Nhan nhẹ giọng đáp.
- Để Thanh Vương tới gặp ta.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc trầm giọng phân phó nói.
Không phải Bạch Nhạc tự đại, mà giờ chuyện hắn cần phải xử lý thực sự không ít, trước khi gặp Thanh Vương, hắn còn cần gặp một số người khác nữa.
Trong Thanh châu cũng có không ít ma tu, những ma tu này đều có thể gia nhập Ma tông.
Mặc dù trên thực tế những người này đều đã quy thuận Bạch Nhạc, tính là thuộc thế lực Thanh châu, nhưng có gia nhập Ma tông hay không thì vẫn có khác biệt rõ rệt.
Cũng may, sức ảnh hưởng của bản thân Bạch Nhạc vốn đã khá lớn, hơn nữa danh tiếng Ma tông đối với tất cả ma tu mà nói thì đều có được sức hấp dẫn quá lớn.
Lực cản gặp phải trong chuyện này cũng không tính lớn.
Sau khi Bạch Nhạc gặp qua nhóm người Huyết Ảnh Ma Tông, thì Bất Tử Thanh Vương cũng vừa khéo chạy tới.
- Nghe nói ngươi kiến lập Ma tông gì đó, làm sao, chẳng lẽ cũng muốn ta gia nhập Ma tông?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Bất Tử Thanh Vương có chút hài hước mở miệng nói.
- Thế thì không phải!
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc khẽ cười nói:
- Đường đường Thanh Vương, Ma tông dung sao được.
Trêu đùa một tiếng, Bạch Nhạc lập tức mở miệng nói tiếp:
- Hẳn ngươi cũng đã biết, ta đi gặp qua Càn Đế... Hơn nữa, đàm phán không thành.
Bật cười chế nhạo, Bất Tử Thanh Vương từ tốn nói:
- Càn Đế là ai, ta rõ ràng hơn ngươi nhiều! Hắn quá cường thế, toàn bộ thiên hạ đều phải nắm dưới sự khống chế của hắn mới được, ngươi không cúi đầu, không chịu làm đao trong tay hắn, đàm phán không thành là điều không có gì ngạc nhiên.
- Đàm phán không thành, liền là địch nhân! Cho nên... Ta cần phải nghĩ cách đối phó Càn Đế!
Nhìn vào Bất Tử Thanh Vương, Bạch Nhạc chậm rãi nói tiếp:
- Ta nhớ được, trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới cũng có Đại Càn Vương Triều!
- Hả?
Khẽ nhướng mày, Bất Tử Thanh Vương lập tức hiệu được ý của Bạch Nhạc.
- Ngươi muốn tái lập một Đại Càn Vương Triều khác để tranh đoạt danh nghĩa chính thống với Càn Đế?
- Không sai!
Gật đầu, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Giờ sau lưng chúng ta không có cường giả thần linh, cho nên, chúng ta cần nắm trong tay càng nhiều lực lượng, càng nhiều thế lực, như vậy mới có hi vọng đương cự được với những cường giả thần linh kia!
- Ma tông cũng tốt, Đại Càn Vương Triều cũng được... Thật ra đều cùng một đạo lý!
…