Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2199 - Chương 2199: Trẫm Chờ Ngươi (2)

Chương 2199: Trẫm chờ ngươi (2) Chương 2199: Trẫm chờ ngươi (2)

Nếu là lúc bình thường, Càn Đế và Lệ Tâm Vũ liên thủ, tự nhiên không có gì phải sợ, thật muốn động thủ, những người này tới bao nhiêu cũng chỉ có con đường chết!

Nhưng vấn đề ở chỗ, Vân Mộng Chân đã bước đến Thần Linh Cảnh, hơn nữa... Thực lực cực mạnh, thậm chí có thể áp chế Càn Đế!

Quan trọng hơn hết là, còn có một tên Bạch Nhạc không biết đang giấu mình ở chỗ nào.

Nếu Bạch Nhạc thật cũng bước đến Thần Linh Cảnh, như vậy một khi thực sự động thủ, người chịu thiệt quá nửa sẽ là Càn Đế và hắn.

Bày ra trận trượng lớn như vậy, lại không trực tiếp hiện thân ra tay, tương tự, cũng là bởi vì Bạch Nhạc không có nắm chắc tất thắng.

Quan trọng hơn, còn là lo lắng tạo thành quá nhiều thương vong!

Nơi đây dù sao cũng là Đạo Lăng Sơn, một khi cường giả thần linh toàn lực ra tay, cục diện liền khó mà khống chế!

Không biết sẽ phải chết bao nhiêu người!

Sợ rằng đây mới thực sự là nguyên nhân khiến Bạch Nhạc không trực tiếp hiện thân động thủ.

Được Lệ Tâm Vũ khuyên như thế, Càn Đế cũng hồi thần lại.

Trước đó, hắn đã từng một lần chịu thiệt trên tay Bạch Nhạc, lần nữa đối mặt cục diện tương tự, nhuệ khí lại đã mất, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì cũng chẳng nghĩa lý gì.

Mặc dù thật đánh tiếp chưa hẳn đã thua, nhưng đối với hắn mà nói , bất kỳ một điểm phong hiểm nào đều là không cần thiết.

Tứ phương yêu thần tọa trấn Ung châu, Thế Giới Chi Tâm ở ngay trong vương thành, bản thân hắn cũng đã đứng ở thế bất bại, hà tất còn phải mạo hiểm?

- Thú vị, không ngờ Ma tông lại liên thủ với tam đại thiên tông, các ngươi đúng là khiến chính mình nở mày nở mặt.

Cười lạnh một tiếng, Càn Đế khinh miệt nói:

- Trẫm muốn nhất thống thiên hạ, đây là đại thế, không phải bất cứ người nào có thể xoay chuyển! Vô luận là tam đại thiên tông cũng tốt, Bạch Nhạc cũng được... Đều không ngăn cản nổi bước chân của trẫm.

- Càn Đế muốn làm cái gì, đấy là tự do của ngươi! Chẳng qua, muốn giễu vỡ giương oai ở Đạo Lăng Sơn ta, sợ là phải mời ra cả tứ phương yêu thần mới được.

Thoáng khẽ nhíu mày, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói.

Liếc mắt nhìn Vân Mộng Chân một cái thật sâu, Càn Đế lạnh lùng mở miệng nói:

- Nói cái gì mà cả đời phụng đạo, chẳng qua là vải lụa che mặt mà thôi, ngươi cấu kết làm bậy với Bạch Nhạc thế này, vậy mà vẫn tuyên xưng cả đời phụng đạo?

- Bệ hạ nói quá lời, ta làm ra quyết định gì, còn chưa tới lượt bệ hạ quan tâm.

Khẽ nhướng mày, Vân Mộng Chân nhàn nhạt đáp nói:

- Chuyện hôm nay, Đạo Lăng Thiên Tông ta ghi lại, ngày sau tất có hồi báo!

- Ha ha ha ha!

Ngửa mặt lên trời cười dài, Càn Đế giơ tay lên chỉ hướng Vân Mộng Chân, ngạo nghễ mở miệng nói:

- Trẫm đã nói muốn lấy ngươi làm hậu, vậy liền nhất định làm được! Trẫm chờ ngươi!

- Lệ tiên sinh, chúng ta đi!

Bước ra một bước, Càn Đế không chút do dự nào nữa, lập tức phá không rời đi.

- Đa tạ chư vị viện thủ!

Càn Đế và Lệ Tâm Vũ thối lui, Vân Mộng Chân cùng chúng trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông lập tức bước tới cảm tạ.

Trên khắp toàn Đạo Lăng Sơn, bầu không khí sôi trào lan tỏa.

Không bị bầu không khí này ảnh hưởng, vô luận là Dạ Nhận hay Trương Côn thần sắc đều có vẻ nhàn nhạt hờ hững, chỉ có Tiêu Dật Phong là ôm quyền hồi lễ nói:

- Thánh Nữ nói quá lời, tam đại thiên tông đồng khí liên chi, Đạo Lăng Thiên Tông gặp nạn, chúng ta tự nhiên nên đưa tay cứu viện.

- Không cần phải nói mấy lời kia, ta tới đây chẳng qua là được người nhờ vả, tận hết chút sức trong phận sự thôi, chuyện lần này, muốn cảm tạ cũng không tới lượt cảm tạ.

Khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh, Dạ Nhận thản nhiên mở miệng nói.

- Là Bạch phủ chủ?

Trưởng lão bên người Vân Mộng Chân thoáng có chút ngập ngừng hỏi.

- Tiểu Bạch, chúng ta đi!

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, Dạ Nhận căn bản lười nhác đáp lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Tiểu Bạch Long dương nanh múa vuốt lắc lư trước mặt Vân Mộng Chân một phen, bộ dạng có vẻ rất bất mãn, cứ thế bay thẳng lên trời, cũng không quay đầu.

Tiểu Bạch Long trước giờ luôn không thích Vân Mộng Chân, tiểu gia hỏa này vô cùng thù dai.

Khăng khăng, lần này Bạch Nhạc nhất định cứ phải muốn nó tới cứu người, tuy nó làm theo, song lại không quá nguyện ý thân quen với Vân Mộng Chân.

Tùy theo Dạ Nhận và Tiểu Bạch Long rời đi, Trương Côn thở dài một tiếng, hơi hơi ôm quyền nói:

- Thánh Nữ, có mấy lời, vốn không nên là ta tới nói, nhưng mà ... Vô luận giữa Thánh Nữ và Bạch phủ chủ đã xảy ra chuyện gì, ta cho rằng đều là hiểu lầm!

- Thật không dám giấu, lần này đến đây vốn không phải bản tông chủ động, mà là Bạch phủ chủ đích thân lên núi, thuyết phục lão tổ!

Lắc lắc đầu, Trương Côn nói tiếp:

- Ta chịu đại ân từ Bạch phủ chủ, lần này đến đây cũng là trả lại nhân tình cho hắn.

- Xin từ biệt!

Lần nữa cúi người làm lễ, không đợi Vân Mộng Chân hồi đáp, Trương Côn trực tiếp xoay người rời đi.

Nghe những lời này, khoan nói Vân Mộng Chân thế nào, riêng thần sắc chúng đệ tử và trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông ở xung quanh thì đều vẻ cực kỳ phức tạp.

Trước đó lúc thấy được Tiểu Bạch Long, trong lòng bọn họ đã có dự cảm.

Bình Luận (0)
Comment