Về phần, trực tiếp khổ hình ép hỏi... Không phải Bạch Nhạc không muốn, mà là biết rất rõ, căn bản không có ý nghĩa.
Phá Nam Phi đã dám bày ra sát cục như vậy để dẫn hắn mắc câu, không thể không có dự phòng, nếu tùy tiện ép hỏi một đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, có thể vạch trần âm mưu của đối phương, sao còn đến lượt Bạch Nhạc động thủ, nhiều năm như vậy, Huyết Ảnh Ma Tông đã sớm bị Thất Tinh Tông diệt trừ rồi.
Muốn theo dõi một đệ tử Linh Phủ cảnh của Huyết Ảnh Ma Tông, đối với người khác mà nói là khó khăn, nhưng đối với Bạch Nhạc thân mang Thông Thiên Ma Công mà nói, lại không khó như trong tưởng tượng.
Bất kể là lưu lại ấn ký trong cơ thể đối phương , hay là triệt để che giấu khí tức, những cái này đều là thủ đoạn nhỏ trong truyền thừa của Thông Thiên Ma Công, tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
Đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của Thông Thiên Ma Công, đối với Bạch Nhạc đó không chỉ là một môn công pháp, mà là truyền thừa ma đạo cả đời của Thông Thiên Ma Quân.
Thủy chung bảo trì cự ly khoảng ngàn mét, sau nửa ngày, Bạch Nhạc đã theo đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó tiến vào một tòa trấn nhỏ.
Trấn nhỏ cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có mấy vạn người.
Vòng tới một khu dân, đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó lập tức không chống đỡ được, phun ra một búng máu.
Thương thế mà một quyền đó của Bạch Nhạc mang tới cho hắn, nhìn thì nặng hơn ngoài mặt rất nhiều, một đường trốn về, đến chỗ an toàn, một hơi tiết ra, tất nhiên khó có thể chống đỡ được nữa.
- Vu sư huynh?
Nhận thấy có người xông tới, đỡ lấy có hai người từ trong gian nhà đi ra, trong nháy mắt thấy rõ đối phương, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đỡ lấy đối phương, khẩn trương hỏi,
- Vu sư huynh, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Đồng thời, một người còn lại ra khỏi phòng, quan sát chung quanh một chút, không thấy người khác, mới quay lại,
- Vu sư huynh, không phải các ngươi mai phục trong sơn cốc à? Là ai làm ngươi bị thương?
- Là người áo xanh đã giết chết Đại sư huynh.
Ăn vào một viên đan dược chữa thương, lúc này Vu Hoằng mới thở được một hơi.
- Tình báo của Đàm sư đệ là đúng. Đối phương không phải người trong chính đạo, mà là Ma tu! Tuy không phải cường giả Tinh Cung cảnh, nhưng một thân thực lực lại cực kỳ khủng bố, bảy người, liên thủ vây công, lại rơi vào kết cục ba chết hai thương.
- ...
Lập tức, hai người còn lại cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Mấy đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mai phục ở sơn cốc có thực lực gì, trong lòng bọn họ đều hiểu đại khái, có thể nói, tùy tiện là người nào cũng có thực lực không tầm thường, nhưng dù vậy, vẫn bị đối phương dùng sức của một người nghiền ép đánh tan, phần thực lực này cũng không tránh khỏi quá nghe rợn cả người rồi.
- Thiên kiêu như vậy, sau lưng chỉ sợ thật sự có cự kình ma đạo làm chỗ dựa... Việc này quan hệ trọng đại, phải mau chóng nói với sư tôn.
-Vậy nơi này thì sao.
Do dự một chút, một người trong đó trầm giọng hỏi.
- Huyết tế trước đi.
Cắn chặt răng, Vu Hoằng trầm giọng, nói
- Mang ta đi gặp sư tỷ, nếu Tô sư tỷ trách tội, ta nguyện một mình gánh chịu.
Nhắc tới tên của Tô sư tỷ, thần sắc của hai người còn lại đều trở nên căng thẳng, chỉ là một xưng hô, lại có thể khiến bọn họ kiêng kị.
- Vu sư huynh, thực sự phải đi à?
- Đi!
Ra sức gật đầu, Vu Hoằng trầm giọng nói,
- Chuyện có biến, việc huyết tế, không nên trì hoãn... Nếu không một khi bại lộ, chỉ bằng vào đám người chúng ta, căn bản là không thủ được!
Chỉ có tự mình trải qua mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương, không, thậm chí đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung, đó là một loại sợ hãi giống như tuyệt vọng!
- Đi!
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Vu Hoằng, hai người còn lại cũng không dám do dự nữa, lập tức đẩy cửa, đi ra ngoài.
Đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông trốn trong trấn nhỏ này không chỉ có hai người bọn họ, mà vị Tô sư tỷ kia, chính là người chủ trì huyết tế lần này, tất cả mọi chuyện đều phải được nàng ta gật đầu, mới có thể chấp hành hoặc là sửa đổi.
Không biết vì sao, trong lòng Vu Hoằng luôn có một loại cảm giác khẩn trương khó hiểu, điều này khiến hắn càng không dám kéo dài, một đường thúc giục, không đến mười lăm phút, ba người đã chạy tới trong một tòa nhà lớn nhất ở trấn trên.
Viện tử có phạm vi chừng trăm mét, ở trong trấn nhỏ này đã xem như là xa hoa nhất.
Trong viện tử, một nữ nhân quần áo hở hang lười biếng nằm trên ghế, lộ ra cái đùi và cánh tay trắng ngần, ngón tay cầm một quả nho, để vào trong môi hồng mê người, cả người tỏa ra một loại phong tình không thể diễn tả. Giống như chỉ cần nhìn thêm một cái, sẽ bị sa vào, cũng không thể dời được ánh mắt ra.
Cho dù là các đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông như bọn Vu Hoằng, sớm đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nhan, nhưng mỗi lần tới đây, đều vẫn khó tránh khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khó có thể kiềm chế.
Căn bản không dám ngẩng đầu nhìn thêm một cái, Vu Hoằng vội vàng khom mình hành lễ,
- Vu Hoằng bái kiến Tô sư tỷ!