Gió như đao!
Khắc ấy, câu này mới thực sự được thuyết minh một cách đầy hoàn mỹ.
Dưới sự khống chế của Bí Phong Yêu Thần, gió này tựa như có vô số lưỡi đao bén nhọn, không ngừng phân rã huyết nhục Tiểu Bạch Long.
Mỗi tiến về phía trước một chút, Tiểu Bạch Long phảng phất lại phải gánh chịu thống khổ thiên đao vạn quả.
Nhưng dù là thế, Tiểu Bạch Long vẫn không nguyện vứt bỏ, trong mắt lộ rõ vẻ quyết tuyệt, đến chết không sờn.
- Tiểu gia hỏa đúng là chấp ảo, làm sao, ngươi muốn bồi táng với hắn?
Ánh mắt rơi trên thân Tiểu Bạch Long, Bí Phong Yêu Thần lần nữa mở miệng nói.
- Ngao ô!
- Nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!
Nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Tiểu Bạch Long một cái, Bí Phong Yêu Thần không ngăn cản nữa, cứ thế mắt lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Long bay tới Bí Phong!
Máu tươi vẩy ra, tán trên mặt đất, chảy thành dòng.
- Tiểu Bạch! Đi!
Bị vây ở trong Bí Phong, Bạch Nhạc chỉ có thể bằng vào Thôn Thiên Quyết nỗ lực chống đỡ, lúc này nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Bạch Long, tròng mắt bất giác đỏ hồng, giãy dụa hét lớn.
Đáng tiếc, với tình hình trước mắt, Tiểu Bạch Long hiển nhiên không thể nghe được.
Cảnh ấy, đừng nói Bạch Nhạc, dù là Hoàng Phong lão tổ, thậm chí Càn Đế đều không khỏi động dung.
- A a a!
Miệng phát ra một tiếng rống giận thống khổ, Bạch Nhạc cũng bất chấp hết thảy lao về phía Tiểu Bạch Long.
Vốn nếu đứng nguyên tại chỗ, hắn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng một khi có động tác, vậy liền khó mà khống chế được cục diện, nháy mắt, Bạch Nhạc đã cũng như Tiểu Bạch Long, máu thịt trên người bị thổi nát từng phiến lớn, lộ ra xương trắng hếu.
Nhìn thấy mà giật mình!
…
- Đúng là cảm động, đáng tiếc, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mắt lạnh nhìn vào Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Long, ngữ khí Bí Phong Yêu Thần thoáng mang theo vẻ giễu cợt nói:
- Nhiều năm vậy rồi, ta sớm đã nhìn chán cái mà nhân loại các ngươi gọi là cảm tình, đừng trông mong ta thương hại các ngươi, vẫn là câu nói kia... Thần phục với ta, ta có thể tha mạng cho các ngươi, bằng không, vậy thì cùng chết chung.
Tứ Phương Yêu Thần vẫn luôn cao cao tại thượng, cái mà nhân loại gọi là tình cảm, đối với hắn mà nói, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, đối với Bạch Nhạc, hắn có chỉ là lạnh lùng.
Đương nhiên, còn có lợi ích!
Dưới uy hiếp sinh tử, hắn tin tưởng Bạch Nhạc sẽ khuất phục, cảnh như thế, hắn đã sớm xem qua không biết bao nhiêu lần, chuyện này không có gì là lạ cả.
Câu này vừa ra, Càn Đế lập tức không khỏi khẩn trương, cái gọi là thương hại đối với Bạch Nhạc cũng bị ném sang một bên, đối với hắn mà nói, quyền lợi thiết thân mới là quan trọng nhất, giờ đây, hắn mới là người sợ Bạch Nhạc đáp ứng nhất.
Thần phục ư?
Ý niệm đó thậm chí chưa từng hiện ra trong đầu Bạch Nhạc.
Sinh mệnh tuy trân quý, nhưng sống trên đời này, luôn có một số chuyện còn trân quý hơn cả sinh mệnh.
Năm đó, lúc Bạch Nhạc vẫn chỉ là tên tiểu tạp dịch ở Linh Tê Kiếm Tông, hắn đã không chịu khuất phục số mệnh, càng đừng nói tới hiện tại.
Trong mắt lộ ra một mạt huyết sắc, máu thịt trên thân Bạch Nhạc đã bị mài mòn cực kỳ nghiêm trọng, lộ ra đầu khớp xương óng ánh, đây là kết quả của vô số lần Bạch Nhạc tôi luyện trước đây, dù là Bí Phong cũng không cách nào dễ dàng tổn hại được đến xương cốt Bạch Nhạc.
- Ha ha ha ha, Bí Phong Yêu Thần, xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ đủ nhiều về nhân loại! Càng không hiểu được ta.
Đau đến tận cùng, ngược lại khiến cho Bạch Nhạc càng thêm phần ngông cuồng ngạo nghễ.
- Trước giờ ta không tin số mệnh! Chỉ cần ta còn có một hơi thở, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ngươi thắng chắc rồi?
Trong tuyệt cảnh, ngược lại khiến Bạch Nhạc kích phát ra toàn bộ tiềm lực cơ thể.
Có một số người khi đối diện với tử vong sẽ chọn cách khuất phục, vứt bỏ, nhưng một số người khác lại sẽ bạo phát ra lực lượng vượt xa bình thường, thẳng đến khi trút xuống hơi thở cuối cùng.
Rất hiển nhiên, Bạch Nhạc thuộc về kẻ sau.
Oanh!
Dù sao cũng đã không cách nào duy trì thân thể hoàn chỉnh, Bạch Nhạc buông ra hết thảy cố kỵ, không chút gánh nặng toàn lực vận chuyển Thông Thiên Ma Công, điên cuồng thôn phệ tất cả lực lượng xung quanh.
Không cần để ý thân thể liệu có bởi thế mà sụp đổ hay không, thậm chí không cần để ý Thần Vực có thể bởi vậy mà bị hủy diệt, lúc này Bạch Nhạc mới thực sự tiến vào trạng thái điên cuồng nhất.
Không ngừng điên cuồng thôn phệ, chớp mắt đã khiến khí tức trên thân Bạch Nhạc lần nữa tăng vọt, đạt đến một loại cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Không chút khoa trương mà nói, ở trong loại trạng thái này, Bạch Nhạc dù chỉ tiện tay vung ra một kiếm thì cũng hoàn toàn có thể chém giết Càn Đế và Lệ Tâm Vũ.
Nhưng mà, muốn đối phó Bí Phong Yêu Thần, chừng đó vẫn là chưa đủ.
Ai cũng rõ ràng, giờ đây Bạch Nhạc chỉ có một lần cơ hội ra tay, cũng là một lần cơ hội duy nhất.
Chém ra một kiếm này, cũng là liều mạng chém ra tính mệnh, tất phải kinh thiên động địa.
Nhưng nếu một kiếm đó vẫn không cách nào phá cục, vậy thì cũng sẽ là một kiếm sau cùng trong cuộc đời hắn!
Không để ý tới Bạch Nhạc, trong mắt Bí Phong Yêu Thần chỉ có giễu cợt và khinh thường.