Không luận thực lực như thế nào, nhưng chí ít khí thế chưa bao giờ yếu.
- Đi thôi!
Ngẩng đầu từ xa nhìn một cái, bước ra một bước, Bạch Nhạc đạp lên hư không, leo thẳng lên Đạo Lăng Sơn.
Chỉ là bây giờ Bạch Nhạc không còn toàn thân áo trắng nữa mà thay bằng màu áo xanh ban đầu quen biết Vân Mộng Chân.
Một người, một kiếm, một thanh sam!
- Bái kiến Bạch phủ chủ!
- Bái kiến Bạch tiên sinh!
Sau khi Bạch Nhạc bước lên Đạo Lăng Sơn, mọi người ở xung quanh cho dù có thân phận gì, lập trường thế nào đều khom người hành lễ với Bạch Nhạc.
Chỉ bằng thực lực bây giờ của Bạch Nhạc đã đáng giá cho sự tôn trọng này.
- Bạch phủ chủ, mời!
Đứng trước mặt Bạch Nhạc, thần sắc của Vân Mộng Chân vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, dường như Bạch Nhạc tới cũng không thể khiến trong lòng nàng nổi lên bất kỳ gợn sóng nào, lạnh nhạt nói.
- Tíu tíu!
Trong lúc nói chuyện, một tiếng kêu chói tai chợt xé rách chân trời. Côn Bằng bay tới bầu trời Đạo Lăng Sơn, hai cánh che khuất khoảng trời khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng.
Đây là Côn Bằng đã thu liễm khí tức rồi, bằng không uy thế thực sự chỉ riêng Đạo Lăng Sơn này sợ rằng không có mấy ai có thể đứng thẳng được.
- Không cần nói nhảm nhiều! Kỳ hạn một năm đã tới, Vân Mộng Chân hãy giao Thế Giới Chi Tâm ra, bằng không không chỉ ngươi, hôm nay toàn bộ Đạo Lăng Sơn sẽ đều bị san thành bình địa!
Bốn người chậm rãi xuất hiện, tư thế ngang ngược tứ phương vây quanh Thánh Nữ Phong.
Tứ Phương Yêu Thần!
- Bổn tông đã lập phái vạn năm, không phải ai muốn diệt cũng có thể diệt, Tứ Phương Yêu Thần có thể xuất thủ thử xem!
Hơi nhíu mày, trong mắt Vân Mộng Chân lóe sát cơ, nhàn nhạt đáp.
- Đại giáo thượng cổ còn đã đoạn tuyệt truyền thừa, chỉ là một Đạo Lăng Thiên Tông thì cần gì tiếc nuối.
Trong hư không, thân ảnh của Thần Nữ cũng chậm rãi xuất hiện:
- Một năm trước ngươi đã không thủ được Thế Giới Chi Tâm, bây giờ đương nhiên càng không thủ được! Đừng tưởng tu hành Vong Tình Thiên Công liền có thể không sợ hãi! Nếu ngươi không giao Thế Giới Chi Tâm ra... hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Trừ một vài tình huống tất ít, còn đâu Thần Nữ đều có khuôn mặt rất bá đạo.
Giống như lúc còn ở Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, vì đạt mục đích, thậm chí Thần Nữ không tiếc tàn sát sinh linh của cả một tiểu thế giới, đừng nói gì tới vài người của Đạo Lăng Sơn.
- Vân Mộng Chân, đưa cho ta đi!
Đứng trước người Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Nghe đồn ngươi liên thủ với Tứ Phương Yêu Thần... cho ngươi, để ngươi cấu kết với bọn chúng làm việc xấu sao?
Dường như không phát hiện ra ý tốt của Bạch Nhạc, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, Vân Mộng Chân châm chọc không chút cố kỵ.
Trước đó chuyện Bạch Nhạc tới Vương thành vốn không thể gạt được người có tâm, bây giờ bị Vân Mộng Chân nói toạc ra như thế nhất thời làm mọi người xôn xao.
Đa số mọi người không biết nội tình, chỉ biết Tứ Phương Yêu Thần xưa nay tàn nhẫn thích giết chóc, trước đó đã tàn sát mấy vạn hài tử!
Lúc trước không phải Bạch Nhạc là kẻ địch của Tứ Phương Yêu Thần sao? Sao chỉ mới chớp mắt đã liên thủ với Tứ Phương Yêu Thần rồi?
Trong lòng hơi đau xót, Bạch Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại ổn định cảm xúc, sau đó mới chậm rãi nói:
- Vậy thì đánh một trận thôi!
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc mở mắt, nhìn Vân Mộng Chân nghiêm túc nói:
- Trước đây chúng ta lần đầu gặp gỡ ở Linh Tê Kiếm Tông, ta đã từng nói... sẽ đuổi theo bước chân của nàng, thậm chí vượt qua cả nàng! Bây giờ, ta tới thực hiện lời hứa hẹn đây!
Dừng một chút, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Ta cũng đã nói ta sẽ cưới nàng trước mặt mọi người trong thiên hạ!
- Trận chiến này sẽ là cái kết cho tất cả! Nếu thua, ta mặc nàng xử trí! Nếu thắng, ta chẳng những muốn lấy lại Thế Giới Chi Tâm, còn muốn cưới nàng làm vợ trên Đạo Lăng Sơn này!
Vù vù!
Trong nháy mắt, toàn bộ Đạo Lăng Sơn như ong vỡ tổ.
Cho dù là ai cũng không ngờ, Bạch Nhạc lại nói ra mấy câu như thế.
Hắn muốn động thủ với Vân Mộng Chân thì thôi đi, lại còn muốn cưới Vân Mộng Chân làm vợ, chuyện này làm người ta kinh ngạc nhất.
Đương nhiên còn nhiều người cảm thấy hưng phấn nữa.
Lúc trước cảm tình giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân có rất nhiều người biết, chẳng những rất nhiều người ngoài, cho dù là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cũng có nhiều người bị cảm động, vui mừng tác thành.
Bây giờ thấy Bạch Nhạc thật sự đề cập chuyện này trên Đạo Lăng Sơn thì làm sao có thể không hưng phấn!
Nao nao, hiển nhiên đây là chuyện Vân Mộng Chân cũng không ngờ tới, thậm chí nhất thời không phản ứng kịp.
Càng không ai chú ý tới, sâu trong mắt Vân Mộng Chân hiện lên sự giãy dụa.
Mặc dù đã hoàn toàn rơi vào Vong Tình Cảnh, nhưng câu nói này lại vẫn khiến Vân Mộng Chân suýt nữa không khống chế được cảm xúc, mạnh mẽ thoát ra khỏi Vong Tình Cảnh.
Chỉ là, dị dạng này nhanh chóng bị áp chế hoàn toàn.
- Bạch phủ chủ nói đùa, Đạo Lăng Thánh Nữ trọn đời phụng đạo, sao có thể nói tới chuyện cưới gả?
Lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhàn nhạt từ chối.