- Công tử, không lẽ ngươi cảm thấy có thể lấy tình cảm đánh động Vân Mộng Chân?
Tô Nhan bĩu môi, cùng theo bổ một đao.
- ...
Chứng kiến thái độ những người này, Bạch Nhạc không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nói nửa ngày, không ngờ lại chẳng ai ủng hộ hắn.
- Các ngươi có thể đừng châm chọc nói mát như thế nữa được không, đưa ra chút ý kiến hữu dụng xem nào?
Đành chịu nhìn vào những người này, Bạch Nhạc vuốt vuốt sống mũi nói.
- Nếu là trước đây, Lăng Tiên vừa chết, đừng nói tham ngộ truyền thừa, dù là để Đạo Lăng Thiên Tông dời đến Thanh châu tặng không cho ngươi cũng không phải là điều hoàn toàn không khả năng! Nhưng bây giờ... Trừ tiêu diệt Đạo Lăng Thiên Tông, ngươi còn có cách gì hay hơn?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Cốt phu nhân lần nữa chế nhạo nói.
- ...
Dù lời ngươi nói đúng là tình hình thực tế, nhưng có cần nói thẳng vậy không?
- Nhất định phải được đến?
Giễu cợt là giễu cợt, chính sự là chính sự, sau một thoáng trầm ngâm, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng hỏi.
- Tận hết khả năng thôi!
Gật gật đầu, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Truyền thừa Cực Đạo Kiếm Tiên đã đứt đoạn, chỉ có thể dựa vào tự mình mò mẫm, lần này ta tham ngộ đạo đồ ở Thái Cực Đạo, được đến thu hoạch rất lớn, tính là tìm được phương hướng, chỉ là... Muốn nhân đó bước lên con đường Cực Đạo Kiếm Tiên, vậy lại phải cần thời gian tương đối lâu!
- Các ngươi cũng thấy rồi đây, bây giờ, thời gian dành cho ta đã không nhiều.
Bạch Nhạc nghiêm túc nói tiếp:
- Mặc Quân đại ca từng nói, cùng lắm ba năm rưỡi nữa, những đứa trẻ kia liền sẽ chết ở trong tay Tứ Phương Yêu Thần, bỏ qua cơ hội lần này, chí ít phải đợi thêm trăm năm!
- Tính mạng của mười vạn đứa trẻ, người khác có thể không để ý, nhưng ta không cách nào thuyết phục chính mình... Chỉ cần còn có một tia hi vọng, ta tất phải kiệt lực tranh thủ!
- Bây giờ, tham ngộ truyền thừa Đạo Lăng Thiên Tông có thể là phương thức nhanh nhất để giúp ta bước vào Cực Đạo Kiếm Tiên, vô luận thế nào, ta nhất định phải thử một phen.
Nhắc đến những đứa trẻ kia, dù là Bạch Cốt phu nhân cũng không cách nào tiếp tục trào phúng Bạch Nhạc được.
Hơn nửa năm trôi qua, những người khác có lẽ đã quên mất chuyện này, duy chỉ có Bạch Nhạc là vẫn nhớ kỹ trong lòng.
- Vong Tình Thiên Công tuyệt tình tuyệt tính, nói những lời này với Vân Mộng Chân chỉ vô dụng, nàng đến cả tính mệnh đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đều không để ý, huống hồ là đám trẻ nhỏ không liên quan kia.
Dạ Nhận từ tốn nói:
- Nếu ngươi thật muốn cứu những đứa trẻ này, nhất định phải làm ra lấy hay bỏ! Lúc cần thiết, giết đến Đạo Lăng Thiên Tông lạnh gan cũng có thể tính là một phương án.
So với người khác, biện pháp của Dạ Nhận luôn có vẻ lãnh khốc.
- Chưa hẳn đã thật phải giết! Chẳng qua, chí ít nhất định phải khiến bọn hắn cảm nhận được uy hiếp chân thực mới được.
Bất Tử Thanh Vương tiếp lời:
- Đạo Lăng Thiên Tông không phải Đạo Lăng Thiên Tông của riêng một mình Vân Mộng Chân, rất nhiều quyết định, không phải cá nhân nàng có thể làm ra được! Thực sự đến lúc sinh tử quan đầu, dù thái độ nàng có cứng rắn đến mấy thì cũng có người khác cúi đầu nhận thua.
- Còn nữa, lúc đối mặt Vân Mộng Chân... Công tử, ngươi thật có thể ngoan tâm được ư?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Nếu đến lúc đối mặt nàng, công tử ngươi không cách nào bày ra được tư thế cường ngạnh, hết thảy liền đều vô nghĩa!
- Thật đến bước kia... Công tử, sợ là ngươi phải động thủ với nàng.
- ...
Nghe vậy, dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi trầm mặc.
Những đạo lý này, không cần người khác nói, chính hắn cũng có thể hiểu được.
Hắn chỉ là không muốn đối mặt Vân Mộng Chân, mới khiến cho người khác hỗ trợ nghĩ cách, nhưng kết quả lại chẳng thay đổi được gì, ý niệm như thế, bản thân vốn chính là dối mình gạt người.
Trần mặc hồi lâu, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi ngẩng đầu:
- Ta hiểu! Quan hệ đến tính mệnh nhiều đứa trẻ vô tội như vậy ... Ta sẽ không lùi bước.
- Đã vậy, vậy bắt tay chuẩn bị hai đầu đi!
Bất Tử Thanh Vương nhàn nhạt nói:
- Bản vương dẫn một vạn Thanh Vân Kỵ đến thẳng Đạo Lăng sơn, Ma tông phối hợp tác chiến với ta, bày ra tư thế không tiếc tiêu diệt Đạo Lăng Thiên Tông! Bạch Cốt phu nhân, ngươi phụ trách liên hệ trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông, bức bách bọn hắn làm ra thỏa hiệp! Sau cùng mới để cho Bạch Nhạc đi gặp Vân Mộng Chân... Như vậy mới có thể có được một tia hi vọng.
- Được!
Không chút do dự, Bạch Cốt phu nhân lập tức đáp ứng.
- Nếu đã muốn làm, động tác liền phải nhanh... Việc này không nên chậm trễ, bản vương chuẩn bị xuất phát ngay!
Đột nhiên đứng dậy, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói.
- Phía Ma tông, ta tới xử lý.
Dạ Nhận cũng lên tiếng.
Đợi những người khác đi rồi, lúc này Tô Nhan mới ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhạc, nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp đầu cho Bạch Nhạc, không nói lời nào.
Qua hồi lâu, Bạch Nhạc mới mở miệng nói:
- Tô Nhan, ngươi nói ta làm thế ... Có được không?
- Theo ta, công tử cứ làm theo tâm ý của mình là được!
Tô Nhan nhẹ giọng nói.
- Theo tâm ý của mình ...
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc thở dài nói:
- Nói dễ vậy sao a!