Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc thơ ơ nói?
- Nực cười, ngươi có huyết tế hay không thì liên quan gì tới ta? Ta xuất thủ, chỉ là vì Huyết Ảnh Ma Tông ngươi liên tục khiêu khích, dẫn ta hiện thân... Ta vốn chỉ vì giết người mà đến! Về phần các ngươi có huyết tế hay không, ta việc gì phải bận tâm.
- ...
Nhìn Bạch Nhạc, Tô Nhan cũng không khỏi có chút đau đầu, nàng ta có thế nào cũng không ngờ được, đối phương lại khó chơi như vậy.
Đây quả thực chính là dầu muối đều không ăn, nhưng lại có thực lực mạnh tới khiếp người, bởi vì tên ngu xuẩn Vu Hoằng đó, bị đối phương nhìn thấu hành tích, hiện giờ thực sự khiến nàng ta tiến thối lưỡng nan.
Chiêu trò trước kia dùng để đối phó với người trong chính đạo, ở trước mặt đối phương đều mất đi hiệu quả, lập tức đẩy cục diện tới tình cảnh cực kỳ bất lợi.
Dù là Tô Nhan xưa nay linh hoạt đa biến, hiện giờ cũng không khỏi có chút thúc thủ vô sách.
- Lập tức thúc thủ chịu trói, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, đừng trách ta độc ác vô tình. . . Ta chỉ cho ngươi thời gian ba hơi thở để suy nghĩ.
Trong mắt lộ ra một tia sát cơ lạnh như băng, Bạch Nhạc lạnh lùng mở miệng nói.
- Một!
Vừa dứt lời đã bắt đầu đếm, giống như từ lúc ban đầu căn bản đã không muốn thỏa hiệp, trực tiếp chế tạo cảm giác kiềm chế khẩn trương nhất, triệt để đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối phương.
Bạch Nhạc đã không phải lần đầu tiên tiếp xúc với người của Huyết Ảnh Ma Tông, trong lòng biết rất rõ, bọn họ kỳ thật không kiên định như trong tưởng tượng, khi có nguy hiểm trước mặt, giữ mạng mới là nguyên tắc số một của những người trong ma đạo này.
Cũng chính bởi vậy, Bạch Nhạc mới dám cường ngạnh như thế, hắn chính là đang cược, cược đối phương không dám liều mạng với hắn.
- Hai!
Trong nháy mắt một chữ này ra khỏi miệng, Bạch Nhạc đã bước ra một bước, ma khí sôi trào, sát cơ hiện ra.
- Ta nhận thua!
Cơ hồ là trong nháy mắt Bạch Nhạc sắp đếm tới ba, phòng tuyến tâm lý của Tô Nhan cuối cùng cũng sụp đổ, cắn chặt răng, tản đi trận pháp, gián đoạn tiến trình kích hoạt Huyết Ảnh Tế Đàn.
Áp lực Bạch Nhạc mang đến thật sự quá lớn, dưới tình huống mị thuật mất đi tác dụng, nàng ta căn bản không có chỗ trống để phản kháng.
Quan trọng nhất là, lúc ban đầu nàng ta cũng lừa Bạch Nhạc, đừng nhìn một hơi đánh ra hơn mười đạo ngọc phù, dường như tùy thời có thể kích phát trận pháp, nhưng trên thực tế, chỉ có bản thân nàng ta biết, trong lúc gấp gáp, chỉ bằng vào một mình nàng ta, căn bản là không thể thực sự mở ra Huyết Ảnh Tế Đàn.
Cái gọi là đòn sát thủ này, kỳ thật căn bản chính là lấy ra để hù dọa đối phương mà thôi.
Một khi không hù dọa được, điều duy nhất nàng ta có thể làm chính là từ bỏ nhận thua.
Đương nhiên, đây cũng là nàng ta nắm chắc, đối phương tất nhiên muốn từ trong miệng nàng ta hỏi ra nhiều tin tức của tông môn hơn, tuyệt đối sẽ không trực tiếp hạ sát thủ, nếu không, nói gì cũng phải liều một phen.
Trên thực tế, khi Tô Nhan nói ra hai chữ nhận thua này, không chỉ là bản thân nàng ta, hai đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông còn lại ở bên cạnh cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Có Tô Nhan ở đây, bọn họ ngay cả tư cách đầu hàng cũng không có, nhưng trên thực tế, nhìn thấy thực lực khủng bố đó của Bạch Nhạc, bọn họ cũng sớm đã sợ tới vỡ mật, nếu Tô Nhan không chịu nhận thua, đánh đến cuối cùng, đối phương và Tô Nhan ai thắng ai thua có lẽ vẫn khó nói, nhưng bọn họ mới chính là cá trong chậu, chết một cách mơ hồ.
Nhưng mà, còn chưa kịp thở phào, lại đột nhiên phát giác cổ lạnh toát, chủy thủ lạnh như băng đã trực tiếp đâm xuyên qua cổ họng hai người.
- Ô, ô!
Hai tay che cổ, phát ra tiếng ô ô gian nan, hai người này mới triệt để chết đi.
Chỉ là, bọn họ không nghĩ thông, vì sao giết bọn họ không phải người áo xanh thần bí đó, mà lại là Tô Nhan.
Mí mắt hơi giật giật, Bạch Nhạc tất nhiên nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không có ý ngăn cản Tô Nhan.
- Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, khó tránh khỏi sẽ có bất ngờ... Hiện giờ, biết ngươi tới, chỉ có một mình ta, tất nhiên càng an toàn hơn.
Thu hồi chủy thủ, Tô Nhan nhẹ giọng giải thích.
- Không sai, vậy ngươi nói gì, đều không có ai biết... Cho dù là nói dối, ta cũng không thể vạch trần ngươi, đúng không?
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.
- Ha ha, tiểu ca ca, ngươi nói gì thế, người ta nghe không hiểu đâu.
Chớp đôi mắt to, Tô Nhan ra vẻ vô tội.
Xua tay, Bạch Nhạc hiển nhiên cũng không có ý tứ truy cứu,
- Nói một chút đi, có gì khiến ta cảm thấy hứng thú... Muốn chuộc mạng của ngươi, không phải một câu ta nhận thua cho có lệ là được.
Tô Nhan có một số tính toán của nàng ta, Bạch Nhạc cũng không bận tâm, nếu thực sự Tô Nhan một chút tính toán nhỏ nhặt cũng không có, hắn ngược lại sẽ hoài nghi dụng tâm của đối phương.
Đối diện với loại nữ nhân tâm tư phức tạp như Tô Nhan, Bạch Nhạc hiển nhiên không muốn chủ động hỏi, bởi vì hiểu biết của hắn đối với Huyết Ảnh Ma Tông bản thân đã không sâu, hỏi càng nhiều, ngược lại càng dễ khiến đối phương thăm dò ra nội tình của mình.