Dường như nghe được một chuyện cực kỳ đáng cười, Bí Phong Yêu Thần càn rỡ cười to:
- Tiểu tử, biết ngươi đang nói gì không? Đừng nói là ngươi, cho dù là Thần Tôn cũng không làm gì được chúng ta! Trên đời này không ai có thể giết chết chúng ta, chỉ cần sức mạnh bản nguyên không dứt, ta sẽ vĩnh viễn không chết!
Thần sắc không chút thay đổi, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Chuyện Thần Tôn không làm được, chưa chắc ta nhất định không làm được! Chuyện ta không làm được, chưa chắc hậu nhân không làm được, đời sau mạnh hơn đời trước, bản thân chuyện này chính là ý nghĩa truyền thừa.
Cho dù là tu hành hay nghiên cứu học vấn, cho dù là người bình thường với tài nghệ mưu sinh, sau khi thời gian dần trôi, truyền thừa không ngừng cũng sẽ làm nó thay đổi, ngày càng mạnh.
Đây là chân lý không thể bàn cãi.
Đạo lý này đừng nói là Bạch Nhạc, cho dù bất kỳ ai có chút học thức cũng đều hiểu.
- Thanh niên có lòng tin là chuyện tốt... đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nữa!
Trong mắt lóe lên sát khí lạnh lùng, Bí Phong Yêu Thần lành lạnh nói:
- Ta nói rồi, lần trước ngươi từ chối ta, ta sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào nữa... nhận lấy cái chết đi!
Trong tích tắc, cương phong xung quanh chợt nổ lên, dường như chịu khống chế của Bí Phong Yêu Thần, tỏa ra uy lực gấp mười lần trước đó cuốn về phía Bạch Nhạc.
Nếu như lần trước Bí Phong Yêu Thần thật sự không quá coi trọng Bạch Nhạc, như vậy bây giờ sau khi gặp Bạch Nhạc ở đây, trong lòng Bí Phong Yêu Thần đã có sự kiêng kỵ đối với hắn.
Mặc dù trong miệng gã không để Thần Tôn vào mắt, nhưng thực tế rốt cuộc Thần Tôn khủng bố thế nào, gã biết rõ hơn bất kỳ ai.
Hơn nữa bây giờ tiềm lực mà Bạch Nhạc biểu hiện ra cũng thật sự có khả năng sẽ trở thành Thần Tôn kế tiếp!
Đó là chuyện mà gã không muốn thấy, cho nên, biện pháp tốt nhất chính là trước khi Bạch Nhạc thật sự trưởng thành thì giết hắn trước, diệt trừ căn nguyên hậu họa.
Vù vù!
Trên mặt không chút bối rối, kiếm trong tay nhẹ rung lên, trong chớp mắt liền có kiếm khí chém ra.
Nếu như trước đây khi vừa tới tầng cương phong, Bạch Nhạc phải đối mặt với công kích này thì sợ là khả năng ngăn cản cũng không có, nếu không kịp đời chạy thoát thì chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng giờ đã tu hành ở đây lâu như vậy, Bạch Nhạc đã sớm phát sinh sự thay đổi như thoát thai hoán cốt rồi.
Vẫn ở đây, không phải hắn không thể rời đi mà là muốn tìm hiểu kiếm đạo vì đại nạn sắp tới mà thôi.
Một kiếm, cả người Bạch Nhạc dường như theo kiếm khí dung nhập vào cương phong xung quanh.
Mặc cho cương phong xung quanh có cường thịnh hơn, làm thế nào có thể làm thương tổn được gió của bản thân.
Cho dù là Bí Phong Yêu Thần cũng hoàn toàn không ngờ Bạch Nhạc đã lý giải được đến mức độ này, nhất thời cũng bị một kiếm này của Bạch Nhạc đánh cho trở tay không kịp.
Trong một hơi thở, một kiếm này đã tới trước mặt Bí Phong Yêu Thần.
- Keng!
Trong tích tắc, dường như theo bản năng, Bí Phong Yêu Thần giơ tay lên bắn ra một ngón tay.
Bàn tay của gã không phải tay giống người thường, trên đó có gai nhọn, sự sắc bén tuyệt đối không yếu hơn bất kỳ binh khí nào.
Chỉ nghe thấy keng một tiếng, một kiếm của Bạch Nhạc liền bị đẩy ra.
Nhưng mà cho dù vậy, Bí Phong Yêu Thần cũng vẫn bị uy lực của kiếm này làm kinh động.
Trong mắt nổi sát khí, không chút do dự lách người một cái, bàn tay của Bí Phong Yêu Thần chợt vươn ra thẳng tới ót của Bạch Nhạc.
Chỉ bằng vào thuật khống chế gió của đối phương, gã đã khó để giết được Bạch Nhạc, muốn giết người nhất định phải toàn lực ứng phó.
Lúc này Bạch Nhạc trong mắt Bí Phong Yêu Thần nghiễm nhiên đã trở thành uy hiếp nhất định phải diệt trừ.
- Chết đi cho ta!
Chợt tăng tốc, Bí Phong Yêu Thần thuận thế tiếp tục truy kích, gai nhọn trên bàn tay xé rách hư không, dường như vượt cả tốc độ mắt thường có thể nhìn được.
So với Bạch Nhạc, ưu thế lớn nhất của Bí Phong Yêu Thần ở chỗ thân thể của gã quá cường hãn.
Gã có thể cứng rắn chống lại kiếm của Bạch Nhạc, nhưng Bạch Nhạc chỉ cần bị gã đánh trúng thì sẽ bị trọng thương.
Vù vù!
Kiếm phong khẽ chếch, kiếm trong tay Bạch Nhạc cũng cực nhanh, quay lại chặn trước lợi trảo của Bí Phong Yêu Thần.
Một kiếm này hầu như là phản ứng theo bản năng, không có thời gian suy nghĩ.
Cho tới khi dùng một kiếm này ngăn cản, Bạch Nhạc mới đột nhiên ý thức được tốc độ của mình nhanh hơn so với trước kia quá nhiều.
Lúc trước khi ở Ung Châu, Bạch Nhạc lần đầu gặp phải Bí Phong Yêu Thần, khi đối mặt với đối phương hầu như không có chỗ trống để hoàn thủ, tốc độ của đối phương vượt xa tốc độ xuất kiếm của Bạch Nhạc, cho tới khi đến cực hạn, Bạch Nhạc chém ra Cực Đạo Chi Kiếm thì mới bức lui được Bí Phong Yêu Thần, chạy trốn dưới sự trợ giúp của Tiểu Bạch Long.
Nhưng giờ mặc dù không dùng Cực Đạo Chi Kiếm, tốc độ của bản thân Bạch Nhạc lại có thể chống lại được Bí Phong Yêu Thần.
- Tại sao lại như thế?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lúc này, trong mắt của Bí Phong Yêu Thần cũng hiện lên sự hoảng sợ.
Gã tự tin tốc độ của mình là thiên hạ vô song, cho dù là Long tộc, về tốc độ cũng không có cách nào so được với gã, nhưng giờ riêng nói về tốc độ, kiếm của Bạch Nhạc đã không dưới gã nữa.