Có thể nhìn thấu thắng bại chứng tỏ lòng tin của đối phương vẫn không bị dao động, bây giờ xuất hiện lần nữa trước mặt mình hiển nhiên sẽ thành kình địch.
Cả thế gian đều là kẻ địch! Lúc này Bạch Nhạc không khỏi cảm thán câu này.
Lúc trước khi ở Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Bạch Nhạc từng rơi vào hoàn cảnh như vậy, bây giờ mặc dù thực lực đã tăng lên nhiều nhưng vẫn không thoát được nhân quả này.
Tự giễu cười cười, Bạch Nhạc lập tức nói:
- Chúng sinh muôn kiểu, mấy ngày nay Bạch mỗ đã nhìn thông thấu rồi! Cũng tốt... các ngươi muốn chiến, vậy thì chiến thôi!
Nói đến đây, chân mày của Bạch Nhạc chợt nhướng lên, kiếm trong tay hơi giơ, lạnh lùng nói:
- Bạch Nhạc ở đây, ai dám tới chiến?
Dường như đồng thời, trên người Bạch Nhạc tỏa ra kiếm ý khủng bố.
Cho dù ở trong Tứ Phương Yêu Trận cũng làm người ta cảm thấy tim đập nhanh khó hiểu.
Trước đó đoàn người còn nóng lòng muốn thử, lúc này lại yên lặng như tờ.
Cực Đạo Kiếm Tiên! Khi Bạch Nhạc giơ kiếm lên liền làm tất cả mọi người ý thức được, vị này bây giờ đã là Cực Đạo Kiếm Tiên!
Nhiều người vây công như thế, Bạch Nhạc e là khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà... ai dám động thủ trước?
Một kiếm toàn lực của Cực Đạo Kiếm Tiên, trong những người ở đây trừ Thần Nữ, ai có thể đỡ được?
Bọn họ thật sự muốn cướp thế Giới Chi Tâm, nhưng không ai muốn làm đá đặt chân cho những người khác, dùng tính mạng của mình để mở đường cho người khác có được Thế Giới Chi Tâm, ai muốn?
- Làm sao? Mới rồi ai cũng đầy sát khí, bây giờ lại không ai dám ra tay?
Ánh mắt đảo qua mọi người, Bạch Nhạc khinh thường, châm chọc:
- A Nan pháp sư, không phải ngươi muốn phổ độ chúng sinh sao? Đến đây, chúng ta chiến một trận nữa, xem thử lần này... ngươi còn có thể chạy trốn khỏi kiếm của ta hay không!
- A di đà phật! Bạch phủ chủ, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ!
A Nan nhẹ giọng nói, nhưng vẫn không dám làm theo lời Bạch Nhạc.
Mấy ngày nay mặc dù thực lực của gã tăng lên rất nhiều, nhưng Bạch Nhạc cũng không hề dậm chân tại chỗ, một kiếm này gã thật sự chưa có lòng tin đỡ được.
- Ta tới thử kiếm của Bạch phủ chủ!
Ngay khi người khác bị Bạch Nhạc chấn nhiếm, không dám tùy tiện tiếp lời, giọng nói trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên.
Vân Mộng Chân!
Trong nháy mắt, trái tim của Bạch Nhạc như bị người ta tóm lấy, đau tới rỉ máu.
Bạch Nhạc không thể ngờ thời khắc thế này lại là Vân Mộng Chân đứng ra làm khó dễ mình.
- Vân Mộng Chân!
Trong nháy mắt, Tuyệt Tiên không nhịn được mà lớn tiếng quát.
Đối với cảm tình giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, Tuyệt Tiên hiểu rõ tình hình, đương nhiên biết lúc này nàng đứng ra sẽ mang tới tổn thương như nào cho Bạch Nhạc.
Chuyện này so với nguy hiểm gì cũng làm Bạch Nhạc đau đớn hơn.
Đau đớn thấu xương.
Há miệng, lúc này Bạch Nhạc không nói lên lời.
- Coong!
Kiếm phong hơi gương lên, Côn Ngô Kiếm chợt ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào Bạch Nhạc.
Sắc mặt của Vân Mộng Chân bình tĩnh không chút gợn sóng, trong mắt tỏa ra sự băng lãnh thấu xương cùng lãnh đạm nhạt nhẽo, tất cả cảm xúc thuộc về con người đều đã biến mất trên người nàng.
- Bạch phủ chủ... mời!
- Vân Mộng Chân, muốn động thủ với Bạch Nhạc, trước phải qua ải của ta rồi nói!
Bước ra một bước, Tuyệt Tiên trầm giọng nói.
Tình huống như này gã nhất định phải chia sẻ chút áp lực với Bạch Nhạc, đây cũng là nguyên nhân trước đó bọn họ kiên trì mạo hiểm tới đây.
Tuyệt Tiên Kiếm vung lên, Tuyệt Tiên ngăn ở trước mặt Bạch Nhạc.
- Ngươi cùng thế hệ với Lăng Tiên lão tổ, coi như là tiền bối của ta... tam đại thiên tông đồng khí liên chi, ta không muốn giết ngươi, Tuyệt Tiên lão tổ, mời ngươi lui ra.
Trong mắt là sự lãnh đạm, Vân Mộng Chân nhàn nhạt đáp lời.
Những lời này không mang theo bất kỳ tình cảm gì, cũng chính vì vậy mới tỏa ra cảm giác khinh thị đứng từ trên cao nhìn xuống.
Tuyệt Tiên xác thực rất mạnh, nhưng đối với Vân Mộng Chân bây giờ, Tuyệt Tiên cũng không tính là uy hiếp gì.
Lời này không tính là khinh miệt, chỉ nói ra một sự thật mà thôi.
- Vậy thì tính vào ta đi.
Chậm rãi bước ra một bước, Mặc Quân trầm giọng nói.
Luận thực lực, gã không nhất định mạnh hơn Vân Mộng Chân, nhưng nếu chỉ phòng ngự thì gã vẫn tự tin có thể ngăn cản công kích của nàng ta.
- Mặc Quân nói đùa, nếu đã muốn động thủ thì nên là giao thủ một một, nếu Mặc Quân có hứng thú thì bần tăng nguyện so chiêu với ngươi một chút, thế nào?
Bước ra một bước, A Nan mỉm cười nói.
Sở dĩ đi cùng Vân Mộng Chân tới đây chính là vì khiến Vân Mộng Chân đối phó với Bạch Nhạc, tình huống này A Nan làm sao có thể mặc kệ người khác cuốn lấy Vân Mộng Chân được.
Một câu này nhất thời khiến Tuyệt Tiên và Mặc Quân giận tím mặt.
- Con lừa ngốc đáng chết!
Trong mắt Tuyệt Tiên tỏa ra sát khí khủng bố, giơ tay chém ra một kiếm.
Tốc độ của kiếm này cực nhanh, lời còn chưa dứt, Tuyệt Tiên Kiếm đã chém tới người A Nan.
Chỉ là nếu A Nan đã dám đứng ra thì đương nhiên đã có chuẩn bị, bàn tay nhẹ nâng lên một chút, nhất thời có một đóa kim liên mọc lên từ lòng bàn tay, dễ dàng ngăn được một kiếm này.
- A di đà phật, lệ khí của thí chủ quá nặng!