Đến cảnh giới của Thần Tôn, chỉ cần không muốn chết thì không ai có thể giết được ông ấy, cho dù chỉ còn một luồng tàn hồn cũng có thể đoạt xá trọng sinh, chờ cơ hội thức tỉnh.
Nhưng làm vậy đối với Thần Tôn căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Cho dù bây giờ ông ấy thực sự tỉnh lại cũng vẫn không có cách nào bước được bước cuối cùng, không có cách nào siêu thoát.
Nhưng Thần Nữ và Côn Bằng sẽ không thể tạo thành uy hiếp gì với ông ấy được.
Nếu ông ấy không luyện hóa Thế Giới Chi Tâm thì cũng khó tiến thêm.
Cho nên từ khi chọn thân hóa thiên địa để kéo dài sự bắt đầu của thiên địa đại kiếp, con đường mà Thần Tôn lựa chọn chính là truyền thừa!
Đoạt xá trọng sinh? Quá xem nhẹ Thần Tôn rồi!
Có mấy lời ông ấy không nói.
Bạch Nhạc là người ông ấy chọn để thừa kế, nhưng thực tế khi để lại phần truyền thừa này, ông ấy cũng để lại thủ đoạn ngăn chặn.
Trên thực tế, giả sử Bạch Nhạc không chọn tử chiến mà do áp lực lại chọn luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, như vậy ông ấy sẽ tỉnh lại.
Có điều lúc đó, khả năng ông ấy lựa chọn không phải là truyền thừa, mà là hủy diệt!
Cho dù Bạch Nhạc cường đại thế nào, Thần Tôn đều có đủ tự tin để giết được hắn.
Cũng may lựa chọn của Bạch Nhạc khiến ông ấy có thể bỏ qua một tia chấp niệm và cố kỵ cuối cùng.
Lúc trước chuyện ông ấy không làm được, bây giờ Bạch Nhạc chưa chắc không làm được.
Cho dù Bạch Nhạc cũng không làm được, ông ấy cũng tin Bạch Nhạc nhất định sẽ lựa chọn giống mình, tiếp tục để lại truyền thừa, chờ đời sau nhận truyền thừa để hoàn thành!
Truyền thừa chính là hy vọng!
Đây mới là con đường ông ấy lựa chọn!
...
Ùng ùng!
Đầu óc giống như nổ tung, dường như thời gian lại trở về trước đây khi Bạch Nhạc mới có được truyền thừa Thông Thiên Ma Công.
Chỉ là so với sự yếu đuối trước đây, bây giờ Bạch Nhạc đã có năng lực nhận được truyền thừa hoàn chỉnh.
Đây mới thực là Truyền Thừa Đại Đạo, không chỉ là Tạo Hóa Thông Thiên Quyết, cũng có Thần Tôn lý giải thiên địa, đại đạo và siêu thoát.
Loại truyền thừa này không còn là kế thừa cứng nhắc mà giống như là một loại giảng thuật, một loại chỉ dẫn.
Thứ ông ấy muốn không phải Bạch Nhạc trở thành ông ấy thứ hai, mà là trở thành Bạch Nhạc độc nhất vô nhị.
Đây mới là ý nghĩa truyền thừa!
Trên thực tế Bạch Nhạc vẫn luôn làm như vậy.
Mặc dù Tạo Hóa Thông Thiên Quyết cường đại, nhưng đối với Bạch Nhạc, thứ hắn kiên trì trong lòng vẫn luôn là kiếm đạo.
Bây giờ tìm hiểu Tạo Hóa Thông Thiên Quyết cũng khiến hắn đứng ở một độ cao khác, quay đầu lại sẽ lần nữa có cơ hội tìm hiểu kiếm đạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đối với Bạch Nhạc bây giờ dường như căn bản không cảm giác được thời gian đang trôi đi.
...
Thời gian một khắc thật ra vô cùng ngắn.
Ngẩng đầu, cuối cùng nhìn sâu Thần Nữ một cái rồi nhẹ thở dài, hư ảnh của Thần Tôn rốt cục chậm rãi tiêu tán.
Thật lòng ông ấy còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến cuối cùng, tất cả lại hóa thành một tiếng thở dài.
Ông ấy không ngăn cản được Thần Nữ, chính như trước đây Thần Nữ cũng không thể ảnh hưởng tới quyết định của ông ấy.
Sau đó sẽ có kết quả như thế nào, ông ấy cũng không khống chế được.
Thời đại thuộc về ông ấy đã sớm kết thúc.
Bây giờ là thời đại thuộc về Bạch Nhạc!
- A!!!
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Thần Nữ gào thét đau đớn.
Nhận biết của nàng rất nhạy cảm, lúc này nàng có thể cảm giác được khí tức của Thần Tôn đã hoàn toàn biến mất.
Từ khắc này trở đi, Thần Tôn thông thiên triệt địa, uy hiếp chư thiên mới thật sự đã chết, không để lại chút dấu vết gì.
Thậm chí lúc này nàng không biết rốt cục trong lòng nàng cảm thấy thế nào.
Phẫn nộ? Đau đớn? Hối hận?
Có thể không có gì cả.
Cho dù như thế nào, người kia đều từng chiếm một vị trí quan trọng nhất trong lòng nàng.
Nàng đau khổ tìm kiếm vạn năm chính là muốn gặp lại Thần Tôn một lần, nhưng lại không thể ngờ lần cuối cùng gặp mặt này lại là phương thức như vậy, lại là kết quả như này!
- Tíu tíu!
Trong miệng rít lên, Côn Bằng lần nữa nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Nó cũng không có tâm trạng phức tạp như Thần Nũ, thứ nó quan tâm chỉ có Thế Giới Chi Tâm.
Mà lúc này, Thế Giới Chi Tâm đang trong tay Bạch Nhạc.
Chỉ cần giết chết hắn, nó có thể cướp được Thế Giới Chi Tâm.
Chuyện khác đối với nó không quan trọng.
Chỉ là ngay lúc Côn Bằng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, cảm nhận được nguy hiểm, Bạch Nhạc theo bản năng giơ tay lên.
Thần lực sôi trào chợt hóa thành kiếm ảnh trên không trung, hung hăng chém xuống Côn Bằng.
Mặc dù chỉ truyền thừa trong một khắc đồng hồ, nhưng Bạch Nhạc hiển nhiên đã không còn là Bạch Nhạc trước đó nữa.
Một khắc truyền thừa này là tất cả lý giải của Thần Tôn đối với thiên địa, đối với siêu thoát.
Mặc dù về thực lực, đối với Bạch Nhạc cũng không có gì thay đổi quá lớn, nhưng trên cảnh giới lại sớm cách biệt một trời.
Vốn dĩ đối mặt với Côn bằng, Bạch Nhạc hầu như rất khó có lực đối kháng gì đáng nói, bây giờ thực lực đâu chỉ tăng vọt mấy lần, mặc dù chỉ là một kiếm thuận tay cũng đã đủ ngăn cản sự tấn công của Côn Bằng.
Mà cho tới lúc này, rốt cục Bạch Nhạc mới mở mắt, thật sự tỉnh lại.
Đôi mắt đó sáng lòa cả ánh sao!