Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240 - Một Lời Hứa Của Quân Tử, Chết Không Hối Hận

Chương 240 - Một lời hứa của quân tử, chết không hối hận
Chương 240 - Một lời hứa của quân tử, chết không hối hận

Từ bỏ Bạch Nhạc, cũng không chỉ là Bạch Nhạc đắc tội với hắn, quan trọng hơn là... Không đáng.

Vì một người tồn tại để làm mồi, mà bồi vào tính mạng của nhiều huynh đệ như vậy, thực sự là không đáng.

Cho nên, cho dù nghe ra vẻ trào phúng và thất vọng trong lời nói của Bạch Nhạc, hắn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu.

Thậm chí hắn ngược lại là đợi cho Bạch Nhạc chết, nghe đồn Bạch Nhạc là thiên tài thành tựu Tử Phủ, cho dù không địch lại, lúc sinh tử, nghĩ chắc cũng tự nhiên sẽ liều chết một phen, cho dù không thể thắng được Lãnh Thiên Thạch, chắc hẳn cũng có thể thừa cơ xem xét nội tình của Lãnh Thiên Thạch.

Nếu Lãnh Thiên Thạch khi tập sát Bạch Nhạc mà bị thương, hoặc là lộ ra sơ hở, hắn tất nhiên sẽ không chút do dự hạ lệnh thừa cơ trảm sát đối phương.

Cho dù không thể, buông tha Lãnh Thiên Thạch cũng được, những yêu nhân ma đạo này đều vì tư lợi, Lãnh Thiên Thạch nghĩ chắc tuyệt đối sẽ không vì người khác mà liều chết với Thanh Vân Kỵ, chỉ cần giết được đệ tử khác của Huyết Ảnh Ma Tông, mang thủ cấp về, cũng là một kiện công lớn rồi.

Bất kể nhìn thế nào, lúc này khoanh tay đứng nhìn đều là chuyện chỉ lời không lỗ.

Chỉ là Diệp Kiến Tường chưa phát hiện, lúc này trên người Bạch Nhạc lộ ra sát cơ khủng bố cỡ nào.

Nếu nói, lúc trước Bạch Nhạc còn ôm hy vọng với Thanh Vân Kỵ, với người trong chính đạo, như vậy, vào khoảnh khắc Diệp Kiến Tường lựa chọn từ bỏ hắn, đều hóa thành thất vọng và lạnh lùng.

Giống như năm đó hắn ở Linh Tê Kiếm Tông, kiến thức được sự cay nghiệt và ác liệt của tên béo đó vậy.

Cái gọi là chính đạo... Có lẽ cũng không tốt hơn Ma tu là bao!

Bản thân Bạch Nhạc không phải là người trong chính đạo đơn thuần, trên người hắn cũng có bóng dáng của Ma tu, lúc này, lại triệt để kích phát ra một mặt ma đó trong lòng Bạch Nhạc.

Nếu đơn thuần dùng Linh Tê Kiếm Quyết để ứng đối, cục diện hiện giờ tất nhiên là tử cục.

Nhưng nếu bại lộ Thông Thiên Ma Công, dùng uy lực của Thôn Thiên Quyết, chưa chắc đã không thể mở một đường máu.

Thậm chí, lúc này, người Bạch Nhạc muốn giết nhất ngược lại không phải Lãnh Thiên Thạch, mà là những Thanh Vân Kỵ này.

Một khi bại lộ Thông Thiên Ma Công, tất sẽ bại lộ thân phận, đến lúc đó, có uy hiếp nhất đối với hắn, ngược lại chưa chắc đã là những Ma tu của Huyết Ảnh Ma Tông này, mà là chính đạo huyền môn!

Nếu những Thanh Vân Kỵ này chạy thoát, truyền tin tức về, toàn bộ Bạch gia đều sẽ có nguy hiểm.

Ngược lại, nếu phối hợp với Lãnh Thiên Thạch, diệt khẩu những Thanh Vân Kỵ này, ngược lại có thể đạt được hiệu quả diệt khẩu, nói chung có Lãnh Thiên Thạch ở đây, một cái nồi đen này còn sợ không có ai đội à.

Huống chi, chỉ cần chú ý một chút, Lãnh Thiên Thạch cũng chưa chắc đã có thể nhận ra Thông Thiên Ma Công.

Lúc này trong lòng Bạch Nhạc mới thực sự sinh ra một tia sát tâm khó có thể ức chế.

Nhưng mà, trong nháy mắt Bạch Nhạc sắp xuất thủ, lại đột nhiên phát hiện mấy đạo thân ảnh từ ngoài trấn xông tới, trong giây lát đã lao vào.

Khi đối phương xuất hiện, mí mắt Bạch Nhạc cũng không khỏi giật giật.

Mấy người này, vừa hay hắn đều quen, không, có lẽ phải nói là hắn khi làm Ma tu có quen.

- Ha ha, Diệp đội trưởng, xem ra chúng ta không tới muộn.

Vừa tới nơi, tiếng cười sang sảng đó của Dương Bằng đã truyền tới trước.

Dương Bằng tới đây, Diệp Kiến Tường cũng hoàn toàn không ngờ, trong nhất thời không khỏi có chút ngây đơ.

Có điều, hiển nhiên Dương Bằng cũng không chú ý thấy những chi tiết này, ánh mắt đảo qua, lập tức liền rơi xuống một thân áo trắng của Bạch Nhạc, khóe miệng lập tức nhếch lên, khoa trương lên tiếng,

- Áo trắng như tuyết, vị này chắc hẳn chính là Bạch Nhạc huynh đệ rồi?

Căn bản không để ý tt chung quanh còn có người của Huyết Ảnh Ma Tông, Dương Bằng lập tức Bạch Nhạc nghênh đón Bạch Nhạc,

- Bạch huynh, chào ngươi, ta tên là Dương Bằng, dương của cây dương, bằng của bằng hữu! Tâm nguyện lớn nhất của Dương Bằng ta chính là quảng giao bằng hữu thiên hạ, nào nào nào, vừa thấy ngươi ta đã cảm thấy có duyên rồi, chúng ta kết giao bằng hữu nhé?

- ...

Nhìn, Dương Bằng dù là Bạch Nhạc đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nghe thấy những lời này, khóe miệng vẫn không nhịn được hơi nhếch lên.

Vị này quả nhiên vẫn là một đóa hoa lạ trước sau như một.

Chỉ là bị Dương Bằng bẻ lái như vậy, sát cơ trong lòng Bạch Nhạc cũng hóa giải đi mấy phần.

- Cút ngay!

Bị Dương Bằng không đếm xỉa tới, mí mắt Lãnh Thiên Thạch cũng không khỏi giật giật, không nhịn được mà quát lạnh.

- Ngươi là ai? Chết đến nơi rồi, còn dám ở đây hô to gọi nhỏ?

Trợn mắt, Dương Bằng nhìn Lãnh Thiên Thạch với vẻ khó chịu, mắng.

- Bổn tọa, Lãnh Thiên Thạch!

Lạnh lùng nhìn Dương Bằng, Lãnh Thiên Thạch lạnh giọng nói.

- Lãnh gì, Thiên thạch, ngươi là Lãnh Thiên Thạch?

Nói một nửa, Dương Bằng lập tức có phản ứng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đột nhiên lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Thạch, truy hỏi.

- Không ngờ là tiểu bối ngươi cũng biết tên của bổn tọa.

Có chút bất ngờ liếc Dương Bằng một cái, Lãnh Thiên Thạch thản nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment