Đương nhiên, trên thực tế, trong lòng mọi người đều biết rất rõ, đại chiến thực sự nhằm vào Huyết Ảnh Ma Tông, chỉ sợ là đang đếm ngược rồi.
Đã gặp phải, không ai có thể chỉ lo thân mình, điều duy nhất có thể làm chính là điều chỉnh tốt trạng thái, đợi tham dự trận đại chiến rất có thể sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ Thanh Châu này.
Tin tức tốt duy nhất là, mượn thu hoạch của trận chiến này, Tiếu Vượng thuận thế đột phá, bước vào Linh Phủ cảnh, hơn nữa cũng thành tựu Tử Phủ, tuy tạp sắc rất nhiều, nhưng dẫu sao cũng là Tử Phủ.
Chỉ dựa vào điểm này, đủ để khiến Tiếu Vượng sau khi trở lại tông môn, địa vị tăng mạnh.
Đáng tiếc, không thay đổi là, bất kể Tiếu Vượng đắc ý cỡ nào, hiến ân cần ra sao, Đàm Y Viên thủy chung vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó, nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Tiếu Vượng, cũng thành việc vui lớn nhất mỗi ngày của Bạch Nhạc và Dương Bằng.
Nhưng mà, bất kể nhìn có nhàn nhã thế nào, cũng giống như mưa núi, cái nên đến thì rồi cũng sẽ đến.
Lúc còn nhỏ, luôn sẽ có người nói với ngươi, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần nỗ lực, nhất định sẽ có hồi báo.
Nhưng thực tại lại tàn khốc hơn cố sự rất nhiều.
Cũng không nhất định nỗ lực là sẽ có kết quả, chưa chắc dũng cảm có thể thủ thắng, thậm chí chính nghĩa cũng chưa chắc nhất định có thể chiến thắng tà ác.
Bất kể những tông môn của Thanh Châu như Hàn Sơn và Thất Tinh Tông, hay là Thanh Vân Kỵ của phủ Thanh Châu, đều đã dùng hết sức để tìm kiếm, nhưng mà, huyết tế lại vẫn bạo phát đúng hạn.
Một ngày này, nếu có người từ trên trời nhìn xuống phủ sẽ phát hiện, toàn bộ Thanh Châu dường như đều bị phủ lên một tầng màu máu mênh mông.
Cả sáu tòa trấn nhỏ, trong một thoáng ngắn ngủi đã hóa thành một biển máu.
Vô số sinh mệnh bị hủy diệt trong phút chốc, huyết quang phóng lên cao đó, mỗi một đạo đều là máu tươi của mấy vạn người ngưng tụ mà thành.
Trời đất cùng buồn!
Trong nhất thời, vô số cao thủ phân biệt lao về phía mỗi một địa điểm huyết tế, ý đồ ngăn cản huyết tế, cho dù không kịp cứu người trong trấn nhỏ, ít nhất cũng phải hủy diệt Huyết Ảnh Tế Đàn được dựng ra, chặn lực lượng của huyết tế hội tụ về Thanh Châu.
Nhưng mà, đồng thời, lực lượng khủng bố của Huyết Ảnh Ma Tông cuối cùng cũng theo đó mà bạo phát.
Ẩn núp hai mươi năm, âm thầm chuẩn bị tất cả, Huyết Ảnh Ma Tông chờ một ngày đã quá lâu rồi, trong nháy mắt huyết tế bùng nổ, vô số đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông trồi lên mặt nước, điên cuồng công kích tất cả người trong chính đạo ý đồ xâm nhập địa điểm huyết tế.
Lần này, Phá Nam Phi hạ tử lệnh, bất kỳ đệ tử nào của Huyết Ảnh Ma Tông, trước khi huyết tế kết thúc, đều không được lùi bước, cho dù là chết trận tới người cuối cùng, cũng phải chặn người trong chính đạo lại.
Tử lệnh như vậy, căn bản không cho bất kỳ ai cơ hội bằng mặt không bằng lòng, một khi vi phạm mệnh lệnh, tinh huyết trong cơ thể nháy mắt sẽ bốc cháy, tự mình chết cháy.
- Tô Nhan!
Trong nháy mắt nhìn thấy huyết tế mở ra, Bạch Nhạc mới đột nhiên nhớ tới Tô Nhan, lúc trước hắn từng nói với Tô Nhan, có thể hóa giải huyết trên người nàng ta, mới khiến Tô Nhan triệt để nhận thua. Hơn nữa, lúc trước Bạch Nhạc còn lấy đi tất cả linh thạch chuẩn bị cho huyết tế bên Tô Nhan.
Chỉ là, thứ nhất Bạch Nhạc không ngờ huyết tế lại bùng nổ nhanh như vậy, vả lại, mấy ngày nay một mực ở cùng với bọn Dương Bằng, căn bản không thể thoát thân, cho nên cũng quên mất.
Hiện giờ nhớ tới Tô Nhan, trong lòng khó tránh khỏi có chút chột dạ, phân biệt phương hướng một chút, lập tức dẫn theo bọn Dương Bằng đi tới trấn nhỏ chỗ Tô Nhan.
...
- Bạch Nhạc. Vì sao chúng ta phải đến đây? Đây căn bản chính là bỏ gần cầu xa.
Một đường theo Bạch Nhạc chạy như điên tới trấn nhỏ, Dương Bằng bất mãn nói.
- Ơ, không đúng, Bạch Nhạc, ngươi chắc không phải ngày hôm qua nghe lén ta nói chuyện với Viên Viên, biết Đại sư huynh đang ở ngay gần đây chứ?
Dường như nhớ tới gì đó, Tiếu Vượng hoài nghi hỏi.
- Là Đại sư huynh Lý Phù Nam của Hàn Sơn các ngươi à?
Nghe thấy lời nói của Tiếu Vượng, Dương Bằng lại ngắt lời.
- Lắm lời, bằng không còn có mấy Đại sư huynh nữa?
Trợn mắt, Tiếu Vượng tức giận nói.
- Quá tốt!
Nghe thấy vậy, tinh thần Dương Bằng lập tức trở nên phấn chấn,
- Được đấy, Bạch Nhạc, tiểu tâm tư của ngươi rất nhiều, có điều, ta thích, ha ha ha! Có Phù Nam huynh ở đây, chúng ta chính là không có nguy hiểm gì!
- ...
Nhìn hai người này tự bịa ra động cơ cho hắn, Bạch Nhạc cũng không khỏi nghẹn lời. Vừa hay hắn cũng không có lý do gì để giải thích, bọn họ nguyện ý lý giải như vậy tất nhiên là tốt nhất.
Có điều. . . Lý Phù Nam!
Bạch Nhạc đã là lần thứ hai nghe thấy cái tên này.
Lúc trước hắn dùng thân phận Ma tu gặp bọn Dương Bằng, từng nghe Dương Bằng khoe khoang, hắn và vị Hàn Sơn Đại sư huynh này cũng là bằng hữu, hơn nữa, nhìn bộ dạng hiện giờ của Dương Bằng, hiển nhiên có tự tin cực lớn với Lý Phù Nam.