Quan trọng nhất là, lời Bạch Nhạc nói ra, lại khiến Tô Nhan lập tức có một loại kinh hỉ tuyệt xử phùng sinh.
Phải biết rằng, hiện giờ nàng ta bị Lý Phù Nam đẩy vào tuyệt cảnh, chính bởi vì sự tồn tại của huyết cấm, khiến nàng ta căn bản không thể đào tẩu, nhưng chỉ cần có thể giải trừ huyết cấm, nàng ta lập tức sẽ từ bỏ tế đàn mà đào tẩu!
Nói chung mục tiêu của Lý Phù Nam là Huyết Ảnh Tế Đàn chứ không phải giết nàng ta, tuyệt đối sẽ không đuổi theo nàng ta.
- Ăn đi!
Tùy ý từ trên người lấy ra một viên đan dược, cũng không cho Tô Nhan nhìn, trực tiếp đút vào trong miệng nàng ta.
Dưới loại tình huống này, cho dù là bản thân Tô Nhan căn bản cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp nuốt xuống, cơ hồ là khi dược lực vừa tan ra, bàn tay Bạch Nhạc đã đặt lên lưng Tô Nhan.
Trong phút chốc, Thông Thiên Ma Công đột nhiên vận chuyển, một cỗ lực lượng cắn nuốt khủng bố thuận theo kinh mạch của Tô Nhan vươn vào trong cơ thể của nàng ta, cường hành cắn nuốt lực lượng huyết cấm trong cơ thể.
Đối với người khác mà nói, lực lượng huyết cấm đã dung nhập vào trong huyết mạch, cho dù là cường giả Tinh Cung cảnh muốn hóa giải cũng không dễ dàng, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại đơn giản tới không thể đơn giản hơn.
Hắn chỉ cần cắn nuốt toàn bộ lực lượng huyết cấm trong cơ thể Tô Nhan là được, ngay cả một bộ phận lực lượng của bản thân Tô Nhan cũng cắn nuốt, căn bản không cần phân tách ra.
Trong lòng do dự một thoáng, Lý Phù Nam vẫn lắc đầu,
- Không được! Dương huynh, nếu là lúc khác, ta tất nhiên sẽ nể mặt ngươi, nhưng hiện giờ thời gian cấp bách, liên quan đến toàn bộ an nguy của Thanh Châu, thứ cho Phù Nam không dám tòng mệnh.
Bất kể là đồng môn như bọn Tiếu Vượng hay là Dương Bằng, đều không thể khiến hắn thay đổi tâm ý.
Trên thực tế, loại người như Lý Phù Nam, vốn là khó bị người ngoài ảnh hưởng nhất, một khi bản thân hắn đã làm ra phán đoán, căn bản không thể nghi ngờ.
Lập tức, sát cơ nổi lên, Lý Phù Nam đột nhiên bước ra một bước, băng giá bao phủ trên tế đàn đột nhiên ngưng thực, vây cả tế đàn cùng Bạch Nhạc và Tô Nhan bên trong.
Hàn ý cửu trọng sơn, hiện giờ chỉ thiếu một bước cuối cùng, là có thể phá vỡ toàn bộ tế đàn, trảm sát cả Bạch Nhạc và Tô Nhan ở đây.
Nhưng cũng chính là trong nháy mắt này, biến cố đột nhiên nổi lên!
Trong thiên không, đột nhiên xuất hiện một quyền đầu, từ màu máu tỏa ra, ầm ầm đánh lên trên tế đàn đã bị đóng băng.
Răng rắc!
Chỉ một quyền, núi băng đóng băng tế đàn đột nhiên nứt toác, giống như lưới nhện lan ra.
Uy thế của một quyền này, khiến toàn trường kinh diễm!
Lập tức, trong mắt Lý Phù Nam cũng không khỏi hiện lên một tia kiêng kị.
- Cổ Hiên!
Cho dù thân hình của đối phương thậm chí còn chưa hiện ra, Lý Phù Nam đã nhận ra thân phận của đối phương.
Cổ Hiên, đệ tử thân truyền của Phá Nam Phi!
Trước giờ, cơ hồ chưa từng xuất thủ, nhưng cái tên này là một tồn tại mà những thiên tài của mỗi một tông môn Thanh Châu đều nhớ rõ.
Ầm!
Một cước đạp lên trên tế đàn đã đóng băng, mặc áo choàng màu máu, trong mắt Cổ Hiên lộ ra một tia ngạo nghễ, trực tiếp xuất hiện trước mắt mọi người.
- Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên! Có chút thú vị, chỉ là, Lý Phù Nam, ngươi ở đây bắt nạt nữ nhân của ta, có tính là bản sự gì?
Trong mắt lộ ra một tia tà mị, Cổ Hiên lạnh lùng nói.
Đối với Tô Nhan, Cổ Hiên sớm đã coi là hắn độc chiếm, chỉ là muốn chờ một cơ hội thích hợp để thu vào trong phòng mà thôi.
Lần này huyết tế mở ra, Cổ Hiên phải hấp thu lực lượng huyết tế, lựa chọn đầu tiên chính là trấn nhỏ chỗ Tô Nhan.
Cũng chính bởi vậy, mới có thể vừa hay tới ngăn Lý Phù Nam lại.
Cơ hồ là đồng thời khi Cổ Hiên tới nơi, Bạch Nhạc cũng thu tay lại, tuy huyết cấm trong cơ thể Tô Nhan vẫn chưa hóa giải triệt để, nhưng cũng đã đủ để tạm thời áp chế rồi.
Lúc trước tình huống khẩn cấp, Bạch Nhạc không thể không mạo hiểm xuất thủ, tuy dùng một số chiêu trò, tạm thời lừa gạt được Tô Nhan, nhưng nếu thật sự trực tiếp giải trừ huyết cấm của nàng ta, khó tránh khỏi sẽ khiến Tô Nhan nhận thấy điều dị thường.
Huống chi, hiện giờ Cổ Hiên đã đến, sự nguy hiểm của Tô Nhan, tất nhiên cũng tạm thời được giải trừ, càng không cần thiết phải mạo hiểm.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Bạch Nhạc ghé tới bên tai Tô Nhan, nói khẽ,
- Mang ta rời khỏi nơi này.
Nói xong một câu này, Bạch Nhạc lại khôi phục loại trạng thái bị mị hoặc, trực tiếp trực tiếp trên người Tô Nhan.
- Răng rắc!
Dưới chân Cổ Hiên lại bước ra một bước, núi băng lập tức triệt để nứt vỡ, để lộ ra tế đàn.
Bàn tay Tô Nhan cũng đã tóm lên trên cổ họng Bạch Nhạc.
- Tiểu sư đệ, người này chính là Bạch Nhạc, đã bị ta khống chế rồi.
Đón ánh mắt của Cổ Hiên, Tô Nhan vội vàng giải thích.
- Bạch Nhạc?
Nghe thấy cái tên này, Cổ Hiên cũng không khỏi nhìn Bạch Nhạc thêm một cái, thản nhiên phân phó,
- Mang hắn rời khỏi, chuyện nơi này để ta xử lý.
Tuy Bạch Nhạc nổi danh trong mấy ngày nay, nhưng trên thực tế, ở trong mắt Cổ Hiên, vẫn chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, ngay cả Tô Nhan cũng có thể khống chế, sao đáng cho hắn phải bận tâm.