...
- Phá Nam Phi, dù ngươi chuẩn bị đầy đủ đến mấy thì đã sao? Thiên hạ này, cuối cùng không phải thiên hạ của ma đạo các ngươi!
Kiếm phong chỉ tới phía xa, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng quát.
- Thiên hạ là thiên hạ của ta, ta không dám khẳng định, nhưng chí ít. . . Với ván cờ Thanh Châu này mà nói, các ngươi không thắng được!
Hừ lên một tiếng không đáng, Phá Nam Phi cười lạnh nói:
- Ngô Tuyết Tùng, qua lâu vậy rồi, lão tổ Thất Tinh Tông kia đều không lộ diện, ngươi không cảm thấy kỳ quái à?
Nhắc đến điều này, tròng mắt Ngô Tuyết Tùng bất giác co rụt lại.
Đánh tới đây rồi, tuy Huyết Ảnh Ma Tông đã có không ít cường giả Tinh Cung Cảnh lộ diện, phía tông môn Thanh Châu cũng có cường giả ra tay, mặc dù hiện tại đã dần chiếm thế thượng phong, nhưng rốt cuộc chưa thể giải quyết dứt điểm.
Vì sao? Bởi vì chưa cao thủ chân chính lộ diện.
Tông môn cấp Huyền không tính là gì, nhưng Thanh Châu nói thế nào cũng có tông môn cấp Địa tồn tại.
Phải biết, có thể trở thành tông môn cấp Địa, điểm then chốt nhất chính là, nhất định phải có tồn tại Tinh Hải Cảnh tọa trấn.
Mà lão tổ Thất Tinh Tông kia liền chính là cường giả Tinh Hải Cảnh!
Đừng thấy bây giờ bọn hắn đánh rất hung, nhưng trên thực tế, một khi có tồn tại Tinh Hải Cảnh ra tay, nháy mắt liền có thể xoay chuyển chiến cuộc!
Thần uy như biển!
Cường giả bước vào Tinh Hải Cảnh, bằng sức một mình liền có được năng lực phá hủy một thành, nếu chịu ra tay, vô luận bọn Phá Nam Phi nhảy nhót thế nào, sau cùng vẫn chỉ như tên hề xiếc mà thôi!
Trận chiến lần này can hệ đến tồn vong của tất cả người dân Thanh Châu Thành, thậm chí khả năng can hệ đến số mệnh Thanh Châu, dù vị lão tổ kia có không hỏi thế sự chăng nữa, đến cái nước này rồi, há lý nào có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trừ phi. . . Đã có ma đạo cự kình ngăn chặn vị lão tổ Tinh Hải Cảnh kia!
Thấy vẻ mặt lo âu của Ngô Tuyết Tùng, Phá Nam Phi sướng khoái mở miệng nói tiếp:
- Thế nhân đều cho rằng, Huyết Ảnh Ma Tông chỉ là một tông môn tại Thanh Châu, lại không biết được để uẩn của bản tông! Nếu không có ma đạo cự kình đứng sau chống lưng, ta đây nào dám mưu đồ Thanh Châu?
Câu này khiến Ngô Tuyết Tùng không khỏi biến sắc!
Ma đạo cự kình!
Ma đạo thế gian bị Đạo Lăng Thiên Tông áp chế không thở nổi, nhưng phàm là ma đạo cự kình có thể sống sót dưới sự truy sát của Đạo Lăng Thiên Tông, ai nấy đều là tồn tại khủng bố, quyết không thể xem thường.
Nếu thật có ma đạo cự kình nhúng tay, vụ việc lần này khả năng không chỉ dừng ở mỗi Thanh Châu.
Quy căn đến cùng, hết thảy đều bởi vì trận chiến Đạo Lăng Sơn.
Thiên hạ này, cuối cùng cũng sắp loạn?
Oanh!
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, huyết hà lần nữa sôi trào, lấy phủ thành chủ làm trung tâm, đột nhiên ngưng kết thành một tế đàn khổng lồ dài đến vài trăm thước!
Dù mới chỉ là sồ hình, nhưng đã có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ kia.
Huyết ảnh tế đàn!
Trải qua hơn một canh giờ dựng dục, huyết hà rốt cục bắt đầu diễn hóa thành huyết ảnh tế đàn.
Huyết sắc rợp trời, phảng phất có vô số đạo huyết tuyến ẩn ẩn bao trùm lấy toàn bộ Thanh Châu Thành, tán phát ra khí tức hủy diệt.
…
Trong động đãng kịch liệt, Bạch Nhạc vốn đang đắm chìm vào luyện hóa lực lượng huyết hà bỗng chợt thức tỉnh.
Lực lượng bàng bạc xung quanh kia, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi cảm nhận được một loại áp bách hít thở không thông, phảng phất như có một tồn tại vô cùng khủng bố chính đang từ từ tỉnh giấc.
Run mật tâm kinh!
Khắc này, Bạch Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời điểm mình thôn phệ luyện hóa lực lượng huyết hà, huyết hà cũng đang không ngừng lớn mạnh, bắt đầu diễn hóa thành huyết ảnh tế đàn.
Luyện hóa lực lượng huyết hà khiến hắn bất giác chìm vào trong trạng thái mê say, khó mà khống chế tự mình.
Tựa hồ có thể được đến lợi ích từ trong đó, lại quên mất, so với toàn bộ lực lượng huyết hà, phần lực lượng hắn luyện hóa rốt cục chỉ là một phần nhỏ, đại bộ phận lực lượng đều hóa thành tế phẩm hiến tế, đúc tạo huyết ảnh tế đàn, bị tồn tại đáng sợ không biết tên kia cắn nuốt.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Nhạc lập tức không giấu được vẻ khó coi.
Dù hiệu quả tu luyện trong một giờ này gần như đã có thể sánh ngang mấy năm, nhưng lúc này hồi thần lại, Bạch Nhạc đã không còn cảm giác vui sướng như trước!
Nhất định phải ngăn cản huyết ảnh tế đàn thành hình!
Thân ở trong huyết hà, Bạch Nhạc không biết người khác như thế nào, đứng từ góc độ bản thân mà nói, hắn cũng không nguyện ký thác hi vọng lên thân bất cứ người nào cả.
Huyết hà kịch biến, diễn hóa thành huyết ảnh tế đàn, đồng thời cũng khiến cho huyết hà lưu động thay đổi quy luật.
Trước đó Bạch Nhạc rất khó phát hiện vị trí Cổ Hiên, nhưng giờ chỉ cần men theo huyết hà biến hóa liền có thể nhẹ nhàng tìm ra Cổ Hiên!
Thoáng chốc, Bạch Nhạc bất thần thấy được Cổ Hiên đang ngồi ngay ngắn trong huyết hà.
Lúc này, toàn thân Cổ Hiên đã được một huyết kén khổng lồ bao bọc, huyết kén kia tựa hồ cũng biết hô hấp, rung động tùy theo khí tức của Cổ Hiên.
Thoáng liếc nhìn, Bạch Nhạc đột nhiên cảm giác được một loại nguy cơ cường liệt.