Nháy mắt khi Côn Ngô Kiếm bay về trong thần hồn, kiếm ý tự nhiên bảo hộ thần hồn đã sắp tan vỡ của Bạch Nhạc.
Thần hồn bất diệt, đồng nghĩa Bạch Nhạc lần nữa có được hi vọng sống!
Thoáng chốc, Thông Thiên Ma Công tự phát vận chuyển, điên cuồng thôn phệ lực lượng xung quanh, tu bổ thân thể cho Bạch Nhạc.
Huyết sắc xung quanh vốn là lực lượng tinh huyết thuần túy, bên trong cất chứa sinh cơ khổng lồ.
Trước đó bị Cổ Hiên khống chế hút vào huyết ảnh tế đàn, giờ huyết ảnh tế đàn bị hủy, liền hoàn nguyên thành lực lượng thuần túy nhất.
Cổ Hiên có thể bằng vào cỗ lực lượng này không ngừng khôi phục thương thế, mất đi huyết ảnh tế đàn khống chế, mượn Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc tự nhiên cũng có thể hấp thu lực lượng này.
Côn Ngô Kiếm bảo vệ thần hồn, Thông Thiên Ma Công không ngừng thôn phệ sinh cơ, hai thứ phối hợp với nhau, cường hành kéo Bạch Nhạc trở về từ trong Quỷ Môn Quan.
Thậm chí còn không chỉ có vậy!
Dạo một vòng bên bờ sinh tử, phá rồi lại lập, trong bất tri bất giác, dưới sự vận chuyển của Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc cường hành đột phá bình cảnh, thuận thế đẩy ma công đến Linh Phủ trung kỳ!
Chỉ là, đối với Bạch Nhạc mà nói, nguy cơ còn xa xa mới kết thúc.
Bị trọng thương như vậy, tuy giữ được mạng nhỏ, nhưng trong thời gian ngắn, Bạch Nhạc lại vẫn căn bản không cách nào tỉnh lại.
Quan trọng hơn là, tùy theo huyết ảnh tế đàn sụp đổ, huyết hà không cách nào duy trì không gian này trong thời gian dài, lúc này chính đang từ từ tan vỡ.
Cổ Hiên đã chết, nhưng trước đó lại có rất nhiều người tận mắt chứng kiến truyền nhân Ma Quân xông vào huyết hà, giả như bọn hắn phát hiện Bạch Nhạc ở đây, như vậy tự nhiên khó mà che giấu thân phận tiếp được.
…
- Điều này sao có thể!
Giữa trời, nhìn vào huyết ảnh tế đàn vốn đã thành hình từ từ tan vỡ, trong mắt Phá Nam Phi lộ ra vẻ hoảng loạn khó mà tin tưởng, nhịn không được kinh hô thành tiếng.
Không có bất kỳ chút dấu hiệu nào, ngay khi tất cả mọi người cho rằng huyết tế gần hoàn thành, mọi thứ bỗng thành công cốc.
Đối với Phá Nam Phi mà nói, đả kích này thực sự quá lớn.
- Hiên nhi!
Nháy mắt, Phá Nam Phi tức tốc bay tới huyết hà tán loạn, muốn từ trong đó tìm ra khí tức Cổ Hiên.
Mấy năm gần đây, hắn dồn quá nhiều tâm huyết lên thân Cổ Hiên, có thể nói, Cổ Hiên chịu tải hết thảy hi vọng của hắn.
Nhưng lúc này, huyết ảnh tế đàn sụp đổ, huyết hà tán loạn, đồng nghĩa với, Cổ Hiên ở trong đó chủ trì huyết tế tất đã hữu tử vô sinh, ôm theo một tia hi vọng sau cùng, Phá Nam Phi điên cuồng nhảy vào trong huyết hà.
- Giết!
So với Phá Nam Phi, lúc này trong lòng Ngô Tuyết Tùng lại cuồng hỉ không thôi
Huyết tế rốt cục làm sao lại thất bại, đối với hắn mà nói, kỳ thực đã không quá quan trọng, quan trọng là, khắc này, nguy cơ Thanh Châu Thành đã được giải trừ, chuyện còn lại, chính là phản kích!
Mở ra huyết tế, đối với Huyết Ảnh Ma Tông mà nói, bản thân liền là một trường đánh cược.
Thành công, huyết tẩy Thanh Châu Thành, hoành áp Thanh Châu, dù là Thất Tinh Tông cũng phải nhượng bộ lui binh! Nhưng nếu bại, đối với Huyết Ảnh Ma Tông lại là một trường ác mộng không cách nào ma diệt.
Đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông nổi lên kia, giờ mất đi huyết tế chống đỡ, làm sao còn có thể tranh phong với đệ tử các tông môn Thanh Châu!
Gần như ngay lập tức, thế cục bỗng chốc đảo ngược.
Tùy theo tiếng hạ lệnh của Ngô Tuyết Tùng, trong Thanh Châu Thành, tất cả đệ tử chính đạo lập tức tinh thần đại chấn, đồng loạt triển khai phản kích, tiếng giết chấn thiên!
Ngay lúc đó, Ngô Tuyết Tùng giơ ngang kiếm trong tay, thuận thế đánh lén về phía Phá Nam Phi.
Trước hắn không ngăn trở được Phá Nam Phi, không phải vì Phá Nam Phi mạnh hơn hắn, mà là mượn lực lượng huyết tế, Phá Nam Phi có thể phát huy ra lực lượng vượt xa bình thường.
Nhưng giờ đây, huyết tế đã thất bại, dù là Phá Nam Phi cũng đã không khả năng khống chế lực lượng huyết hà, hắn còn gì phải sợ?
Một kiếm này xé rách trời đêm, như là thiểm điệm trong bóng tối, chói mắt mà cường đại!
Phốc!
Tâm thần vốn đã thất thủ, Phá Nam Phi ngạnh kháng một kiếm này, miệng lập tức phun ra một búng máu tươi, cả người rơi vào trong huyết hà.
Trong huyết hà, Phá Nam Phi phảng phất từ thấy được một thân ảnh phập phồng, huyết hà bao phủ, hắn căn bản thấy không rõ dung mạo đối phương, lại không cảm giác được nửa điểm khí tức.
Cơ hồ ôm theo tia hi vọng sau cùng, Phá Nam Phi không để ý thương thế trên người, lần nữa tiến tới chỗ thân ảnh kia.
- Phá Nam Phi, ngươi tự thân khó bảo toàn, lại còn muốn cứu người?
Cười lạnh một tiếng, Ngô Tuyết Tùng kiếm phát sau mà đến trước, thẳng tới ngăn ở trước mặt Phá Nam Phi.
Vô luận Phá Nam Phi bạo nộ thế nào, song hắn cũng rõ ràng, bản thân không khả năng cứu người trước sự ngăn cản của Ngô Tuyết Tùng, vô luận thân ảnh kia có phải Cổ Hiên hay không, hắn đều bó tay hết cách.
- Ngô Tuyết Tùng, đây là ngươi ép ta! Hôm nay dù phải phân ra sinh tử với ngươi thì đã sao?
Trong mắt chớp qua sát ý điên cuồng, Phá Nam Phi lập tức quyết đoán buông bỏ dự định cứu người, toàn lực thi triển ma công, trực tiếp tế ra Tinh Cung, hung hãn giết tới Ngô Tuyết Tùng.