Từ xưa tới nay, cái tên Đạo Lăng Thiên Tông phảng phất như ngọn núi lớn đè lên tâm đầu hết thảy người trong ma đạo, khiến bọn hắn hít thở không thông.
Nếu không có trận chiến Đạo Lăng Sơn, mặc dù người Huyết Ảnh Ma Tông âm thầm làm chút động tác, thì cũng vĩnh viễn chỉ là làm trong âm thầm, căn bản không dám đứng ra ngoài sáng.
Thiên hạ vẫn cứ là thiên hạ trước đây, nhưng Đạo Lăng Thiên Tông lại đã không còn là Đạo Lăng Thiên Tông trước đây!
- Rốt cục ngươi muốn như thế nào?
Trầm mặc khoảnh khắc, Tinh Hà lão tổ chậm rãi mở miệng nói.
- Ta muốn tất cả mọi người đều dừng tay, để cho đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bình yên lui ra Thanh Châu.
Vươn ra một đầu ngón tay, Huyết Vô Ngân lạnh lùng nói.
- Được!
Thoáng trầm ngâm một lúc, Tinh Hà lão tổ bình tĩnh đáp.
Chính như Huyết Vô Ngân nói, mặc dù huyết tế thất bại, nhưng Huyết Vô Ngân còn chưa bại, lấy thực lực Huyết Vô Ngân, hoàn toàn có đủ tư cách đưa ra điều kiện như vậy.
Tựa hồ sớm đoán được hồi đáp của Tinh Hà lão tổ, Huyết Vô Ngân lần nữa vươn ra đầu ngón tay thứ hai:
- Ta muốn vạch ra một khu vực ở Thanh Châu để trùng kiến sơn môn Huyết Ảnh Ma Tông.
- Không khả năng!
Tinh Hà lão tổ lập tức kiên quyết cự tuyệt.
- Không có gì là không khả năng cả.
Cười lạnh một tiếng, Huyết Vô Ngân gằn giọng nói:
- Nếu ngươi cự tuyệt, ta liền đạp bằng từng tông môn tại Thanh Châu! Để xem, Tinh Hà lão tổ ngươi có thể bảo vệ được mấy nơi.
- . . .
Nháy mắt, Tinh Hà lão tổ không khỏi ngây dại, uy hiếp này hữu hiệu hơn bất cứ lời đe dọa nào.
Tuy hắn không sợ Huyết Vô Ngân, nhưng một khi đối phương phát điên lên, những tông môn Thanh Châu kia, lại có mấy ai gánh được tổn thất như thế?
Không có Đạo Lăng Thiên Tông chế áp, chỉ bằng tông môn bản địa Thanh Châu, đúng thật không có năng lực đuổi Huyết Ảnh Ma Tông ra khỏi Thanh Châu.
Huyết tế thất bại, gần gần chỉ khiến Huyết Ảnh Ma Tông không đến mức quá ngông cuồng, không cách nào áp đảo trên đầu hết thảy tông môn Thanh Châu mà thôi.
Đây đã không phải vấn đề hắn có nguyện ý hay không, mà là hắn căn bản không cách nào cự tuyệt.
- Huyết Vô Ngân, ngươi nghĩ cho rõ ràng, mặc dù thực lực Đạo Lăng Thiên Tông có điều suy giảm, song đó vẫn là Đạo Lăng Thiên Tông.
Trầm mặc khoảnh khắc, Tinh Hà lão tổ đột nhiên trầm giọng nói.
- Đó là chuyện của ta!
Không chút nhún nhường, Huyết Vô Ngân lạnh lùng đáp.
- Được!
Liếc nhìn Huyết Vô Ngân một cái thật sâu, sau cùng Tinh Hà lão tổ vẫn đáp ứng.
- Được, đã vậy, chúng ta dừng tay ở đây.
Huyết Vô Ngân mãn ý, mở miệng nói.
- Chậm đã!
Hừ lạnh một tiếng, Tinh Hà lão tổ trầm giọng nói tiếp:
- Ngươi có điều kiện, lão phu tự nhiên cũng có điều kiện! Lão phu chỉ một yêu cầu, chuyện huyết tế đã được diễn ra một lần này thôi, nếu ngươi còn dám thử lần nữa bóc mở huyết tế. . . Dù phải liều mạng phá nát Thanh Châu, lão phu cũng tất không chết không thôi với ngươi.
Đón lấy ánh mắt Tinh Hà lão tổ, cảm nhận được thái độ kiên quyết kia, dù là Huyết Vô Ngân cũng không thể không làm ra nhượng bộ:
- Được!
Nháy mắt khi vừa dứt lời, Huyết Vô Ngân không để ý những người khác, cứ thế phá không rời đi.
Điều kiện đã bàn xong, hắn liền không cần lo lắng bên phía chính đạo có người dám đổi ý.
- Đi!
Người chính đạo vốn đang giằng co với đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, lúc này cũng theo đó dừng tay, trơ mắt nhìn đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông rời khỏi Thanh Châu Thành.
- Chậm đã!
Mắt thấy có đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông muốn mang đi tòa núi băng màu máu kia, Lý Phù Nam lập tức bước ra trước một bước, ngăn lại nói:
- Các ngươi muốn đi là chuyện của các ngươi, nhưng không được mang đi thứ này.
Ngay lúc đó, Phá Nam Phi cũng hạ xuống:
- Trong đây là đệ tử của ta, chẳng lẽ ngươi dám ngăn cản?
Không đợi Lý Phù Nam lên tiếng, Ngô Tuyết Tùng cũng đuổi tới:
- Có phải đệ tử ngươi hay không, cái đó còn chưa chắc! Không bằng đánh nát ra xem, đợi chúng ta thấy được rõ ràng, nếu thật là đệ tử kia, tự nhiên ngươi có thể mang đi, nhưng nếu không phải. . . vậy thì phất định phải lưu lại.
Chuyện Lý Phù Nam có thể đoán ra, Ngô Tuyết Tùng tự nhiên cũng ẩn ẩn hiểu được.
Giả như trong núi băng màu máu này thực sự là Cổ Hiên, tự nhiên không có gì để nói nữa cả, nhưng nếu là tên truyền nhân Ma Quân kia, vậy thì vô luận thế nào đều không thể để cho đối phương mang đi.
Sắc mặt thoáng hiện vẻ khó coi, nhưng Phá Nam Phi cũng hiểu, chuyện đến nước này, đã không còn cách khác.
Hừ lạnh một tiếng, Phá Nam Phi vung chưởng trực tiếp đánh tới núi băng.
Phanh một tiếng, chớp mắt, núi băng màu máu nứt nẻ. ..
- Đệ tử bái kiến sư tôn!
Giãy thoát đi ra từ trong núi băng, bộ dạng Cổ Hiên có vẻ vô cùng nhếch nhác, nét mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc.
Thấy bên trong thực sự là Cổ Hiên, vô luận Lý Phù Nam hay Ngô Tuyết Tùng đều không khỏi có chút thất vọng, lại thêm trước đó đã thương thảo xong, giờ tự nhiên không lý do tiếp tục ngăn cản, đành phải nhường đường.
Hừ lạnh một tiếng, Phá Nam Phi vung tay áo lên, nắm lấy Cổ Hiên phá không rời đi.