Người khác không rõ ràng nhưng nàng lại biết, trước đây bước vào trong huyết hà truy sát Cổ Hiên chính là Bạch Nhạc.
Nghĩ thông điểm này, hết thảy manh mối bỗng chợt hiện lên rõ nét!
Khó trách huyết tế lại thất bại, bởi vì người chủ trì huyết tế là Cổ Hiên đã bị giết trong huyết hà, không thất bại mới là lạ.
Nhưng mà, sau khi giết chết Cổ Hiên, Bạch Nhạc lại không cách nào thoát thân, thế là đành phải ngụy trang thành bộ dạng Cổ Hiên, theo Phá Nam Phi đi về.
Đúng vậy, cũng chỉ có Bạch Nhạc mới dám to gan lớn mật như thế!
Hiện tại vấn đề là. . . Phá Nam Phi rốt cục đã biết hay chưa?
Theo như phản ứng đầu tiên, Tô Nhan tự nhiên cảm thấy Phá Nam Phi chưa biết, bằng không, thù giết đồ đệ, Phá Nam Phi hẳn đã sớm bằm thây vạn đoạn đối phương mới đúng.
Nhưng chỉ cần hồi thần lại, Tô Nhan liền rõ ràng, điều này căn bản không chút đạo lý.
Ngay cả nàng đều có thể nhận ra được Cổ Hiên là giả, lấy hiểu biết của Phá Nam Phi đối với ái đồ Cổ Hiên, làm sao có thể không phát hiện ra dị thường?
Nghĩ vậy, Tô Nhan lại cố ý quan sát sơn động một phen, rất nhanh liền phát hiện, vị trí Phá Nam Nhi đang đứng nhìn qua có vẻ hết sức bình thường, lại vừa khéo chắn trước sơn động, đảm bảo đối phương tuyệt đối không cách nào chạy trốn đi được.
Thế là, Tô Nhan đã có thể khẳng định tám chín phần, rằng Cổ Hiên kia chính là do Bạch Nhạc giả trang.
Trong đầu chuyển qua những ý niệm này, Tô Nhã gần như ngay lập tức sinh ra ý nghĩ đào tẩu.
Vô luận là Bạch Nhạc hay Phá Nam Phi, đối với nàng mà nói, đều căn bản không phải đối tượng nàng có thể phản kháng.
Nhưng mà, ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị chính nàng dập tắt.
Không khác, nàng căn bản không dám!
Giả như Bạch Nhạc đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Phá Nam Phi, như vậy tất sẽ không ẩn dấu tin tức về nàng, với tình hình này, một khi nàng dám đào tẩu, sợ rằng sẽ ngay lập tức bị thanh trừ!
Nháy mắt, Tô Nhan không khỏi hối hận!
Không đâu lại đi tìm đường chết, huyết cấm đã giải trừ, mình còn chạy về đây làm gì?
Giờ nên làm thế nào?
... ... ... . ..
- Không cần kể nữa, cao thủ ma đạo áo xanh mà ngươi nói kia chính là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Lẳng lặng nghe xong Dương Bằng tường thuật sự việc, Tinh Hà lão tổ bình tĩnh mở miệng nói.
- Cái gì?
Dù cho trên thực tế trong lòng Dương Bằng sớm đã có một ít suy đoán, nhưng đến khi thực sự nghe được Tinh Hà lão tổ xác nhận, hắn vẫn bị dọa cho nhảy dựng!
- Lão đầu tử, ngươi không lầm đấy chứ?
- Bằng vào thực lực Linh Phủ sơ kỳ, trừ phi là Thông Thiên Ma Công, ngươi nghĩ xem còn ai có thể bước vào huyết hà?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói.
Nghe thế, Dương Bằng không khỏi nhảy dựng lên:
- Nói vậy, lẽ nào truyền nhân Thông Thiên Ma Quân đã chết trong huyết hà?
- Chết?
Cười lạnh một tiếng, Tinh Hà lão tổ trầm giọng nói:
- Nếu truyền nhân do Thông Thiên Ma Quân đích thân chọn lựa lại chết dễ dàng như vậy, há chẳng phải thành trò cười.
- Nhưng mà. . .
Nhất thời, đầu óc Dương Bằng vẫn có chút mù mờ.
- Ai nói với ngươi, người sống sót kia nhất định là đệ tử Phá Nam Phi?
- . . .
Câu nói này khiến Dương Bằng càng thêm sợ hãi cả kinh.
- Lão đầu tử, nếu ngươi cái gì cũng biết cả, tại sao còn để cho Phá Nam Phi mang người đi?
- Lưu lại thì thế nào?
Liếc mắt nhìn Dương Bằng một cái, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt hỏi.
- Diệt cỏ tận gốc thôi!
Dương Bằng buột miệng đáp.
Đừng thấy trước đó hắn luôn mồm bô bô cao thủ huynh, như thể coi đối phương là tri kỷ vậy, nhưng thực ra, đứng trên vấn đề lập trường kiểu này, Dương Bằng lại vô cùng rõ ràng, trừ phi hắn thật chán sống mới đi kéo lên quan hệ với truyền nhân Thông Thiên Ma Quân.
- Diệt cỏ tận gốc, hắc! Ngươi là vị cao thủ nào, đến lượt ngươi ra tay diệt cỏ tận gốc.
Trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng, Tinh Hà lão tổ lạnh lùng hỏi.
- . . .
Dương Bằng rốt cuộc không ngốc, Tinh Hà lão tổ vừa nói vậy, lập tức hắn liền hồi thần.
- Lão đầu tử, ý ngươi là. . .
- Tin tức truyền nhân Thông Thiên Ma Quân xuất thế tất đã truyền ra, ngươi nghĩ xem, là ta không biết, hay Huyết Ảnh Ma Quân không biết?
Cười lạnh một tiếng, Tinh Hà lão tổ không đáng nói:
- Chỉ có loại ngu xuẩn như Phá Nam Phi mới nảy sinh mưu đồ với Thông Thiên Ma Công.
- . . .
- Tại sao?
Dương Bằng vẫn có chút mơ hồ:
- Dù không bức hỏi ra được Thông Thiên Ma Công, nhưng chỉ cần bắt hắn lại, dẫn lên Đạo Lăng Thiên Tông, vậy cũng có thể thu được lợi ích cực lớn!
- Đồ ngu!
Lạnh lùng nhìn Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ trầm giọng mắng:
- Lợi ích, lợi ích! Ta tưởng mấy năm gần đây ngươi kết giao giao hữu khắp nơi, tính khí hào hiệp lên nhiều, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa nhìn thấu hai chữ danh lợi?
Từng ấy năm tới nay, đã rất ít khi Tinh Hà lão tổ răn dạy hắn bằng giọng điệu gay gắt như thế. Nháy mắt, Dương Bằng bị dọa cho mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng quỳ xuống, cũng không dám gọi lão đầu tử này kia nữa:
- Còn mong lão tổ dạy ta!