Vốn Tô Nhan chỉ kinh thán sự cường đại của Bạch Nhạc, song một mực không đoán ra được lai lịch cụ thể của Bạch Nhạc, lần này đối phó Phá Nam Phi, theo như Tô Nhan thấy, nhất định là Bạch Nhạc điên rồi, hơn nữa còn muốn kéo nàng xuống nước theo.
Mặc dù nàng cũng giúp Bạch Nhạc một ít, nhưng chỉ giới hạn ở cung cấp tin tức mà thôi! Nàng không đáng giá cao Bạch Nhạc, cũng căn bản không có ý thực sự muốn đi đến cùng với hắn.
Nhưng khắc này, khi nhìn thấy Bạch Nhạc chấp kiếm Côn Ngô, trong lòng phảng phất như có thứ gì đó triệt để nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Cảm giác hệt như trước đó bị người bức ép phải cược, đặt hết toàn bộ gia sản, lại đột nhiên phát hiện, mình cược đúng rồi.
- Côn Ngô Kiếm lại thế nào? Ngươi rốt cục không phải Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông!
Gắt gao nhìn chằm chằm Côn Ngô Kiếm trong tay Bạch Nhạc, hai mắt Phá Nam Phi đỏ ngầu, cũng bị bức ra cược tính.
Mặc dù không phải hắn chủ động muốn cược lớn như vậy, nhưng nhìn vào Bạch Nhạc không ngừng đặt thêm đổ chú, đã bị bức tới nước này, hắn có muốn ngừng cũng không được.
Bạch Nhạc nói là lật từng lá bài tẩy, trưng ra cho hắn xem.
Hai tiếng trưng ra đó, đối với Phá Nam Phi mà nói, làm sao không phải cũng là một loại mê hoặc.
Bạch Nhạc quả thực mạnh hơn xa dự tưởng của hắn, thậm chí đến lúc này, chính hắn đều ngửi ra được khí tức nguy hiểm, nhưng mà, tương tự, nếu lần này cược thắng, giết đi Bạch Nhạc, thu hoạch của hắn cũng sẽ vô cùng khủng bố.
Côn Ngô Kiếm a, chí bảo như thế, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người hít thở không thông.
Một khi đánh gục Bạch Nhạc, bức hỏi ra Thông Thiên Ma Công, như vậy hết thảy những thứ mà Bạch Nhạc đang có bây giờ sẽ đều là của hắn.
Nghĩ mà xem, nếu có một ngày, hắn tay cầm Côn Ngô Kiếm, thi triển Thông Thiên Ma Công xuất hiện trước mắt thế nhân, cảnh đó sao mà sướng khoái!
- Chết cho ta!
Đối mặt Côn Ngô Kiếm, dù là Phá Nam Phi cũng không dám tiếp tục dùng tay không đi tiếp, huyết sắc vừa hiện, Phi Luân màu máu đột nhiên phá không lao ra, đâm thẳng đến yết hầu Bạch Nhạc.
Phi luân cao tốc xoay tròn giữa trời, xé rách không khí, tốc độ như thế, nếu trúng phải, sợ rằng Bạch Nhạc sẽ đầu thân đôi ngã.
Vù vù!
Tinh thần đột nhiên căng cứng, cả người Bạch Nhạc bỗng chợt chết lặng!
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc thực sự đối mặt với cường giả Tinh Cung Cảnh, mặc dù có Côn Ngô Kiếm nơi tay, song vẫn không dám có chút nào khinh thường! Đừng thấy hắn tung ra liền một chuỗi đả kích, tựa hồ chế áp được khí thế Phá Nam Phi, nhưng trên thực tế, lại cũng đã triệt để chọc giận Phá Nam Phi.
Khắc này, Phá Nam Phi tự nhiên đã không còn tâm tư tùy ý chơi đùa nắn bóp như trước, mà thực sự nghiêm túc, coi Bạch Nhạc là đối thủ có thể uy hiếp được tới mình.
Tâm kiếm tương thông!
Mặc dù có Côn Ngô Kiếm nơi tay, song hiểu biết của Bạch Nhạc đối với kiếm đạo sớm đã không phải tên ngây ngô gà mờ như trước, tự nhiên biết được, thần kiếm có lợi hại đến đâu thì chỗ dựa lớn nhất vẫn là kiếm đạo của bản thân, chứ không phải lực lượng thần kiếm.
Linh Tê Nhất Kiếm!
Không có bất kỳ do dự nào, Bạch Nhạc trực tiếp triển hiện ra lực lượng kiếm đạo mạnh nhất của bản thân.
Đây là tôn trọng dành cho Côn Ngô Kiếm, cũng là tôn trọng đối với cường giả Tinh Cung Cảnh như Phá Nam Phi!
Phi Luân rất nhanh, song rốt cục không thể nhanh bằng tâm niệm.
Chỉ một ý niệm, kiếm trong tay đã chuẩn xác rơi trên Phi Luân, nháy mắt lực lượng khủng bố nổ bung, phi luân đang xoay tròn cấp tốc bị hất văng, đụng lên vách tường động phủ, chém ra một vết rách to tướng! Nếu không phải xung quanh còn có lực lượng trận pháp chống đỡ, va chạm vừa rồi rất có thể đã trực tiếp nện ra một lỗ thủng trên vách tường.
Kiếm khí tung hoành tam vạn dặm, nhất kiếm quang hàn thập cửu châu!
Gần gần một kiếm, liền phảng phất khiến cho Phá Nam Phi hồi tưởng lại thần kiếm Côn Ngô trong tay Đạo Lăng Thánh Nữ khi xưa.
Quá mạnh!
Dù rõ ràng bản thân Bạch Nhạc chỉ có thực lực Linh Phủ Cảnh, thậm chí căn bản không cách nào chân chính điều động lực lượng Côn Ngô Kiếm, nhưng chỉ bằng vào kiếm khí, lại vẫn đủ sức cường hành lấy cứng đối cứng đương cự với hắn.
Tất cả ý niệm cầu may và khinh miệt đều bị một kiếm này triệt để đánh nát, nhìn vào Bạch Nhạc, trong mắt Phá Nam Phi lộ ra vẻ ngưng trọng, lành lạnh mở miệng nói:
- Dù có là lực lượng tiệm cận Tinh Cung Cảnh, song rốt cục vẫn không phải Tinh Cung! Mở cho ta!
Trong tiếng gào thét, trọn cả động phủ bỗng chốc bị huyết sắc triệt để bao phủ.
Ma khí khủng bố ngưng tụ trên đỉnh đầu Phá Nam Phi, thoáng chốc, hư ảnh một tòa cung điện huyễn lệ theo đó hiện ra.
Tinh Cung!
So với cường giả Linh Phủ Cảnh, Tinh Cung mới là bước khác biệt về chất, bởi vì thứ này đồng nghĩa là, lực lượng đã đạt tới một cấp độ hoàn toàn khác.
Huyết sắc phun ra nuốt vào, phảng phất bên tai vang lên vô số tiếng kêu rên.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Nhạc nhìn thấy Tinh Cung, trên thực tế, so với Tinh Cung mờ mịt của Vân Mộng Chân, Tinh Cung quỷ dị của Dạ Nhận, Tinh Cung của Phá Nam Phi có vẻ còn kém khá xa, song dù xa đến mấy thì đó vẫn là Tinh Cung.