Bị bức đến đường cùng, Bạch Nhạc mới lấy cớ mình bị thương nghiêm trọng, ý đồ câu kéo chút thời gian, mục đích chính là chờ Chu Mộng Dương chạy tới.
Tuy có hơi mạo hiểm, nhưng đây đã là chỗ dựa duy nhất hắn có thể tìm tới.
Cũng may, lần này vẫn là hắn cược thắng.
Trên thực tế, mấy ngày qua, Chu Mộng Dương đang một mực thăm dò tin tức Bạch Nhạc và Tô Nhan, bản thân hắn cũng ở ngay ngoài Thanh Châu Thành chứ không ở trong Hàn Sơn.
Như thế, vừa thu được truyền âm phù Bạch Nhạc phát tới, gần như không chút do dự, Chu Mộng Dương trực tiếp ngự không mà đi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Đương nhiên, kỳ thực đến tận lúc này, Chu Mộng Dương vẫn chưa thực sự làm rõ tình hình, càng không dò la ra được tung tích Bạch Nhạc.
Nhưng mà, đụng phải cao thủ ma đạo cỡ như Tiết Binh ở ngay địa điểm mà Bạch Nhạc cung cấp, lập tức không cần bất kỳ lý do nào, hắn liền trực tiếp ra tay, mặc kệ chuyện gì, trước cứ đánh xong rồi tính.
- Chu Mộng Dương, Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân vừa mới đạt thành hiệp nghị, cho phép Huyết Ảnh Ma Tông chúng ta trùng kiến sơn môn, ta chẳng qua phụng mệnh đi tìm kiếm địa điểm thích hợp mà thôi! Chẳng lẽ ngươi còn muốn lần nữa dẫn lên chiến tranh?
Đầu óc Tiết Binh cấp tốc xoay chuyển, chỉ chớp mắt liền tìm được cái cớ, lạnh lùng chất vấn nói.
Chỉ là, từ đầu đến cuối hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Chu Mộng Dương rằng mình là ai.
Câu chất vấn này, nhất thời khiến cho Chu Mộng Dương không khỏi do dự.
Mặc dù vừa nãy chỉ giao thủ trong chớp mắt, song hắn vẫn có thể cảm nhận được, thực lực đối phương tuyệt không yếu, lần này, hắn vốn đến đây là để tìm kiếm Bạch Nhạc, giờ Bạch Nhạc không tìm được, nếu cứ mơ mơ hồ hồ quyết phân sinh tử với đối phương ở chỗ này, như thế thực sự chẳng khác gì trò đùa.
Ngẩng đầu, Chu Mộng Dương thậm chí đã muốn nói mấy câu qua quít, sau đó hai bên đều thối lui một bước, dừng tay ở đây.
Nhưng vạn vạn không ngờ, ngay đúng lúc này, Bạch Nhạc đột nhiên lao tới, hung hãn vung kiếm chém về phía Tiết Binh:
- Thù giết sư, không đội trời chung! Nạp mạng đi!
Bạch Nhạc vung kiếm, lập tức dọa cho chúng nhân hơi ngớ.
Đừng nói Tiết Binh và Chu Mộng Dương, ngay cả Tô Nhan cũng hoàn toàn không ngờ đến.
Thế này là thế nào?
Còn thù giết sư, ngươi thật tưởng mình là Cổ Hiên chắc?
Mấu chốt nhất là, ai cũng biết Cổ Hiên dùng nắm đấm, xưa nay không dùng binh khí, giờ ngươi vung kiếm chém tới là có ý gì?
Xuất kiếm thì cũng thôi, nháy mắt khi ra tay, thứ tán phát ra trên người Bạch Nhạc căn bản không phải ma khí, mà là linh lực hàng thật giá thật.
Tức thì, tròng mắt Chu Mộng Dương đột nhiên co rụt lại, lập tức làm ra phản ứng.
Không nửa câu nói nhảm, cổ tay khẽ đảo, kiếm quang tái khởi, hung hãn giết về phía Tiết Binh.
Chuyện tới nước này, dù Tô Nhan chẳng hiểu gì sất, lại cũng không còn lựa chọn khác, đành phải ra tay theo, nhắm đến Tiết Binh vây công mà đi!
Bạch Nhạc và Tô Nhan đều bị thương, trên thực tế, thực lực có thể phát huy ra được cũng rất hữu hạn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, với chiến cuộc hiện thời mà nói, chỉ cần bọn hắn biểu hiện ra thái độ liền đủ rồi.
Đôi khi, thái độ còn quan trọng hơn cả thực lực!
Bọn hắn tuy không tạo ra được uy hiếp quá lớn với Tiết Binh, nhưng một khi Chu Mộng Dương cũng theo đó hạ sát thủ, kết quả tự nhiên sẽ khác.
Thoáng chốc, Tiết Binh đã bị giết cho không ngừng thối lui, thân hình hơi lắc, trong đầu đã nghĩ tới đào tẩu.
Nhưng mà, tới nước này rồi, Bạch há có thể mặc cho hắn đào thoát, tức tốc thúc giục chút linh lực còn sót lại, lần nữa thi triển Linh Tê Nhất Kiếm giết tới Tiết Binh, đồng thời miệng hô lên:
- Tuyệt đối đừng để hắn chạy!"
Nghe Bạch Nhạc hô lên như thế, mặc dù Chu Mộng Dương còn chưa quá rõ ràng, nhưng thấy được thủ đoạn ra tay của Bạch Nhạc, lập tức liền nhận ra thân phận, không còn do dự, tự nhiên cũng xuất hết toàn lực.
- Ngươi rốt cuộc ai?
Trong mắt chớp qua một tia điên cuồng, Tiết Binh căm hận mắng.
Đánh tới trình độ này, hắn quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Nhạc, khăng khăng lại không làm gì được.
Tiết Binh hiểu quá ít về Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương đoán được thân phận Bạch Nhạc, nhưng hắn thì không.
Hơn nữa, kiếm trong tay Chu Mộng Dương càng lúc càng nhanh, khiến hắn căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều.
Tinh Cung lần nữa được tế ra, hai người Tiết Binh và Chu Mộng Dương càng đánh càng nhanh, vô luận Bạch Nhạc hay Tô Nhan đều đã không cách nào nhúng tay vào được! Chẳng qua, đối với Bạch Nhạc mà nói, làm đến thế là đủ rồi.
Ước chừng một nén hương, kiếm quang đột nhiên chém nát Tinh Cung, hung hãn trảm sát Tiết Binh, lúc này Chu Mộng Dương mới hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, lần nữa hạ xuống.
Không đợi Chu Mộng Dương lên tiếng, Bạch Nhạc đã khom lưng quỳ gối hô lên:
- Đệ tử chân truyền Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc, bái kiến Chu trưởng lão!
….
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đã tán đi Thiên Cơ Biến, khôi phục diện mạo vốn có.
Ngay lúc đó, Tô Nhan cũng quỳ gối xuống:
- Tô Nhan bái kiến Chu trưởng lão!
Nguy cơ không còn, Chu Mộng Dương nhìn Bạch Nhạc và Tô Nhan, sắc mặt bỗng chợt hơi lạnh:
- Lão phu chính là người Hàn Sơn, không phải người Linh Tê Kiếm Tông, cái cúi đầu này, lão phu nhận không nổi.