Nghĩ đến đây, Tinh Hà lão tổ lại không khỏi có chút tiếc hận.
Lần này hắn và Huyết Vô Ngân ít nhiều đều muốn mượn cơ hội thăm dò xem Thông Thiên Ma Quân còn sống hay đã chết, Phá Nam Phi chẳng qua chỉ là quân cờ được ném đi ra mà thôi.
Vốn hắn cho rằng chỉ bằng Phá Nam Phi liền đủ bức đối phương vào tuyệt cảnh, dò xét ra được kết quả, lại không ngờ, đối phương chỉ với thực lực Linh Phủ Cảnh liền có thể phá cục!
Phần thủ đoạn này, dù là thiên tài đỉnh cấp nhất của Đạo Lăng Thiên Tông, sợ rằng cũng chưa hẳn có thể làm được.
Có mấy lời, không thể nói rõ, nhưng đến cảnh giới như bọn hắn, thực ra đều lòng dạ biết rõ.
Hiện nay Đạo Lăng Thiên Tông đã vô lực chế áp thiên hạ, ma đạo tất sẽ thuận thế quật khởi, muốn tiếp tục như trước, khiến cho thế lực ma đạo không ngốc đầu lên, gần như đã là điều không thể.
Đây là đại thế, dù là ai đều không đảo ngược được.
Bây giờ, thiên tài quật khởi ở thế hệ này mới là then chốt để quyết định địa vị ma đạo trong tương lai.
- Tên Bạch Nhạc kia có vẻ khá là thú vị.
Liếc mắt nhìn Dương Bằng một cái, Tinh Hà lão tổ đột nhiên mở miệng nói.
Nghe được lời này của lão đầu tử nhà mình, trong lòng Dương Bằng không khỏi đột nhiên hơi nhảy, lấy thân phận Tinh Hà lão tổ, có thể nhớ kỹ một tên tiểu bối đã là điều rất khó được, giờ còn nói ra miệng, quả thực đã là đánh giá cực cao.
Phải biết, dù là Lý Phù Nam, ở trong mắt Tinh Hà lão tổ chẳng qua cũng chỉ là không sai mà thôi.
Trọn cả Thanh Châu, trong thế hệ trẻ, thực lực Lý Phù Nam hoàn toàn đủ sức xếp vào top ba.
Nhưng giờ theo như lời này, tựa hồ trong lòng Tinh Hà lão tổ, Lý Phù Nam còn không được đánh giá cao bằng Bạch Nhạc, nếu tin tức này mà truyền đi, vậy thì quá dọa người, nháy mắt liền có thể khiến Bạch Nhạc danh chấn Thanh Châu!
- Tên Bạch Nhạc này ta cũng tiếp xúc qua, đúng thật có chút bản lĩnh, nhưng mà, giữa hắn và truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, rốt cục là quan hệ thế nào, giờ còn chưa được rõ ràng.
Thoáng trầm tư một lát, Dương Bằng thành thật nói.
- Cái đó không quan trọng!
Khoát khoát tay, Tinh Hà lão tổ thuận miệng nói:
- Trên đời này, thứ quan trọng nhất vĩnh viễn luôn là thực lực và thủ đoạn! Chỉ cần chính hắn không quá kém, vô luận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân có thiện ý hay ác ý, hắn đều có thể tự bảo vệ mình.
Ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ lại nói tiếp:
- Ta thấy tính cách ngươi cũng không phải loại ngồi một chỗ được, xuống núi đi! Không cần phải giả vờ giả vịt trước mặt ta, ngươi muốn giao du với ai, ta không quản! Nhớ kỹ, đường là do chính ngươi tự lựa chọn, cũng là chính ngươi phải đi cho hết, dù là ai đều không cách nào làm ra lựa chọn thay ngươi.
Nói đến đây, sắc mặt Tinh Hà lão tổ bỗng chợt trịnh trọng mấy phần, tiếp tục nói:
- Nhưng có một điểm ngươi phải nhớ kỹ! Vô luận làm ra lựa chọn gì, ngươi nhất định phải nghĩ rõ ràng đại giá mà bản thân gánh chịu!
Nghiêm mặt, Dương Bằng lập tức hồi đáp:
- Lão tổ yên tâm, ta hiểu.
Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ nhẹ nhàng nói:
- Lui xuống đi.
Lui đi ra, trước lúc xuất môn, Dương Bằng bỗng đột nhiên quay đầu nói:
- Này, lão đầu tử, lần sau trở về. . . Ta bồi ngươi uống rượu!
Ánh mắt thoáng ngưng trệ, nhìn vào Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ bỗng chợt nhoẻn miệng cười:
- Được, lão đầu tử chờ ngươi mang rượu ngon đi về.
Vô luận nghiêm khắc thế nào với Dương Bằng đi nữa, nhưng trên thực tế, sủng ái mà Tinh Hà lão tổ dành cho Dương Bằng cũng là độc nhất vô nhị!
Toàn bộ Thất Tinh Tông, thậm chí toàn bộ Thanh Châu, ai dám bô bô lão đầu tử này lão đầu tử kia với hắn, cũng chỉ có một mình Dương Bằng mà thôi.
Luận thiên phú, luận tâm trí, kỳ thực Dương Bằng không tính xuất sắc, nhưng mà, phần tâm tính này lại khiến hắn vô cùng yêu thích.
Có hắn làm chỗ dựa, cộng thêm năng lực của chính bản thân Dương Bằng, trong thiên hạ tương lai, chưa hẳn không có chỗ đặt chân.
Đường là do Dương Bằng tự chọn, tương lai có thể đi được bao xa, liền phải xem bản lĩnh của chính hắn.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tinh Hà lão tổ bất giác dời ra bên ngoài cửa sổ, rơi vào trong tầng mây trên đầu Thất Tinh Tông.
Chỉ là không biết, thiên hạ tương lai kia. . . Thất Tinh Tông lại sẽ có quang cảnh thế nào.
….
Về đến Bạch gia, Bạch Nhạc gần như tránh mặt tất cả mọi người, chỉ ở lại trong Thính Hương Thủy Tạ an tĩnh đọc sách viết chữ, phảng phất như về lại khi còn bé.
Tâm lý nôn nóng mấy năm gần đây được xoa dịu đi không ít.
Bất ngờ là, rõ ràng không tu luyện, nhưng Bạch Nhạc cảm giác được hiểu biết của mình đối với tu hành, đối với kiếm đạo lại bất tri bất giác đề thăng lên một cấp độ mới.
Cảnh này khiến Bạch Nhạc tựa hồ nhiều thêm mấy phần minh ngộ.
Tu hành, có thể không đơn giản chỉ là khổ tu.
Từ trước đến nay, trong tranh đấu với Huyết Ảnh Ma Tông, Thông Thiên Ma Công cơ hồ là thủ đoạn bảo vệ tính mạng duy nhất của Bạch Nhạc, tốc độ tu hành công pháp này cực nhanh, vô luận căn cơ bản thân hay là tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết đều có vẻ theo không kịp.
Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.