Lắc đầu, Dương Bằng cười khổ nói:
- Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không đáng đi xông, thỉnh thoảng mới có người thân phận tôn quý như Đạo Lăng Thánh Nữ tham gia, vậy cũng là phá lệ mở ra Thất Tinh Tháp, không tỷ thí với người ngoài, hơn nữa, kết quả đều được bảo mật! Ta biết Đạo Lăng Thánh Nữ từng thành công xông qua, là bởi lần đó lão đầu tử nhà ta tự thân ra tay, bóc mở Thất Tinh Tháp cho Đạo Lăng Thánh Nữ.
- . . .
Đạo Lăng thiên hạ!
Gần gần chỉ bằng chút chuyện nhỏ này liền có thể khiến người cảm nhận được sự bá đạo cao cao tại thượng của Đạo Lăng Thiên Tông.
Cảm thán một tiếng, Dương Bằng tiếp tục nói:
- Thiên Tông tự có ngạo khí của Thiên Tông, sẽ không hạ mình đi xuống tháp làm gì, còn về Đạo Lăng Thánh Nữ muốn xông. . . Chẳng qua chỉ là hiếu kỳ mà thôi! Hơn nữa, lúc xông Thất Tinh Tháp, vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia cũng chỉ mới chín tuổi mà thôi.
- . . .
Câu này bất giác mang đến cho chúng nhân cảm giác đè nén hít thở không thông!
Đạo Lăng thiên hạ!
Tông môn trên thế gian này quả nhiên phân thành hai đẳng cấp, Đạo Lăng Thiên Tông và tất cả các tông môn còn lại?
Đây đúng là chênh lệch khiến người tuyệt vọng!
…
- Ngươi gặp qua vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia?
Tiếu Vượng đột nhiên mở miệng hỏi.
Đổi thành người khác, tự nhiên không khả năng có cơ hội gặp được, nhưng nếu là trước đây Tinh Hà lão tổ từng tự tay mở ra Thất Tinh Tháp, như vậy Dương Bằng liền có thể từng gặp qua, tính toán thời gian! Vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia tới xông tháp chừng khoảng mười năm trước, mà giờ Dương Bằng đã gần ba mươi tuổi, đương thời hẳn chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mới đúng.
Nhắc tới Đạo Lăng Thánh Nữ, Dương Bằng không nhịn được cười khổ.
- Tính là gặp qua.
- Sao lại tính là gặp qua?
Đàm Y Viên cũng không nhịn được tâm tư bát quái, hiếu kỳ hỏi.
- Bởi vì ta đến cả lại gần nàng đều không làm được, từ xa xa liền bị vung tay áo trực tiếp quất bay.
Nhắc tới chuyện này, dù đã cách nhiều năm, Dương Bằng vẫn không khỏi có chút lúng túng, cũng may mấy năm gần đây, da mặt hắn sớm dày đến đao thương bất nhập.
- Ngươi bị một tiểu cô nương chín tuổi vung tay áo quất bay?
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm Dương Bằng hỏi.
- Có gì lạ đâu? Đây chính là Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân! Dù khi đó chỉ mới chín tuổi, nhưng cũng đã bước vào Linh Phủ Cảnh, đương thời ta còn chưa bước vào Linh Phủ.
Dương Bằng không đáng nói:
- Ngươi tưởng ai cũng có cơ hội được Đạo Lăng Thánh Nữ quất bay?
Vừa này nói ra, nghe vào tai cứ có cảm giác dương dương đắc ý, phảng phất như bị Đạo Lăng Thánh Nữ quất bay là một chuyện gì đó rất đáng để khoe khoang.
- . . .
Nhìn bản mặt vô sỉ của Dương Bằng, vô luận Tiếu Vượng hay Đàm Y Viên đều nghẹn họng, hết lời để nói. Nhưng mà, thật tử tế ngẫm lại, lời này đúng thật không cách nào phản bác! Thẳng cho đến nay, tiểu cô nương xưa kia sớm đã trở thành Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng, ngay cả gặp mặt sợ rằng đều khó được, càng đừng nói bị quất bay.
- Không, ý ta là. . . Rốt cục ngươi đã làm chuyện gì trời giận người oán, mới khiến một cô nương chín tuổi không nhịn được đánh ngươi?
Hiển nhiên mô thức tư duy của Bạch Nhạc không cùng một chiều không gian với đám người ở đây, nghiêng đầu liếc nhìn Dương Bằng một cái, lành lạnh trào phúng nói.
- . . .
Tức thì, nụ cười dương dương đắc ý trên mặt Dương Bằng chợt cứng lại.
Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, đương sơ tưởng đối phương chỉ là tiểu cô nương, muốn ôm lấy chơi đùa, ai ngờ lại bị đánh.
- Phốc!
Dù là Đàm Y Viên, nghe nói thế cũng nhịn không được cười ra tiếng, Tiếu Vượng càng không cần phải nói, cười đến không ngừng đấm ngực giậm chân, hận không thể bò luôn xuống đất.
- Các ngươi đây là đang đố kị ta có cơ hội tiếp xúc với Đạo Lăng Thánh Nữ.
Giận trừng ba người, Dương Bằng nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Cơ hội tiếp xúc với một tiểu cô nương chín tuổi? Còn bị vung tay áo quất bay, ha ha ha, Dương huynh, cơ hội này ta không hâm mộ đâu.
Cười đến đau cả bụng, Tiếu Vượng ôm bụng nói.
- Ta hâm mộ ngươi?
Thần sắc khinh thường nhìn Dương Bằng, Bạch Nhạc không đáng nói:
- Hâm mộ quái tử thủ như ngươi, cái tên đến cả tiểu cô nương chín tuổi đều không tha? Ta không phải loại người biến thái như ngươi đâu. Ngươi chờ đấy, quay đầu có cơ hội, ta ôm lấy Đạo Lăng Thánh Nữ cho ngươi xem.
- Phốc!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Tiếu Vượng càng là trực tiếp cười phún.
- Dương huynh, xin lỗi! Ta tưởng ngươi đã trang bức lắm rồi, không ngờ, là ta trách oan ngươi, so với bản lĩnh chém gió của Bạch huynh đệ, ngươi còn cách xa vạn dặm!
Nhìn ba người cười thành một đoàn, Bạch Nhạc khinh thường xoay người sang chỗ khác, chỉ là khoảnh khắc quay đi này, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia dị dạng, lại không có bất kỳ người nào thấy được.
Đối với bọn hắn mà nói, Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng, tựa hồ càng giống như một phù hiệu thần thánh nào đó!
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy rõ ràng là người sống sờ sờ, là nữ nhân trong lòng hắn.
... ...
Nếu đã quyết định muốn đi xông Thất Tinh Tháp, rất nhanh chúng nhân liền bắt tay vào chuẩn bị.