- Một năm không thấy, ngươi có vẻ tinh thần lên rất nhiều.
Khẽ giơ tay chào, Mộng Thiên Thu mỉm cười nói.
- Vâng! Thiên Thu đại sư cũng trẻ trung lên nhiều.
Mỉm cười đứng dậy, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
- Ha ha, già rồi, còn trẻ trung gì nữa! Ta nghe Chu huynh nói, ngươi chém giết Phá Nam Phi, lão phu và Huyết Ảnh Ma Tông cũng có đại thù, tính ra, lần này là nợ ân tình ngươi mới đúng.
Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu cười nói.
- Phá Nam Phi là do Tô Nhan giết, vãn bối không dám kể công.
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
- Không sao, đến cùng thế nào, Chu huynh đều đã nói với ta, ngươi không cần quá khiêm tốn.
Lắc đầu, Mộng Thiên Thu thoáng ngừng lại, lát sau mới nói tiếp:
- Còn về Tô Nhan kia. . . Ngươi thật tính ở chung với nàng?
- Không dám lừa dối tiền bối, tiểu tử còn chưa nghĩ thông.
Lắc đầu, Bạch Nhạc trầm giọng đáp:
- Chỉ là, dù không nói đến cảm tình, có thể sống sót được trong Huyết Ảnh Ma Tông, tiểu tử đích thực chịu ơn nàng rất nhiều! Ta biết chính ma không đội trời chung, nhưng mà. . . Với ma tu cam nguyện cải tà quy chính như Tô Nhan, chẳng lẽ chúng ta thật không thể cho nàng cơ hội hối cải?
Nói đến đây, thần sắc Bạch Nhạc đã trịnh trọng lên nhiều, phảng phất như muốn mượn cơ hội lần này để đặt vấn đề lên mặt bàn.
Trầm ngâm chốc lát, Mộng Thiên Thu chậm rãi đáp:
- Vấn đề này, lão phu không cách nào trả lời được cho ngươi! Nhưng, lấy quy củ huyền môn hiện thời mà nói. . . Không được!
- Chính tà không đội trời chung, trừ phi nàng nguyện ý tán đi một thân ma công, bằng không liền vĩnh viễn là ma tu, huyền môn ta không thể dung thứ! Đây không phải là điều hạng người như ngươi ta có thể thay đổi, mà là quy củ đã hình thành từ hơn ngàn năm qua, nó chưa hẳn nhất định đã đúng, song chí ít không phải một tên tiểu tử như ngươi có khả năng đánh vỡ.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu nghiêm mặt nói:
- Lão phu hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng vẫn phải khuyên ngươi một câu, sớm ngày phủi sạch quan hệ với nàng, bằng không, đối với ngươi, đối với nàng, đều không phải chuyện tốt.
- . . .
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn không đáp lời, chỉ khẽ hướng về phía Mộng Thiên Thu khom lưng cúi đầu.
Kỳ thực Mộng Thiên Thu không biết, những lời này nhìn như Bạch Nhạc đang nói về Tô Nhan, nhưng thực ra đối tượng hắn thực sự muốn hỏi lại là chính bản thân hắn.
Huyền môn bây giờ, ngay cả một người như Tô Nhan đều không thể dung nhẫn, há có thể chứa chấp được truyền nhân Thông Thiên Ma Quân là hắn.
Từ thời khắc hắn quyết định tu luyện Thông Thiên Ma Công, đồng nghĩa với đã bước lên một con đường không có lối về.
- Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa! Ngươi đến đây … là vì Thất Tinh Tháp?
Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu cũng không tính bắt Bạch Nhạc phải đưa ra quyết định ngay bây giờ, rất tự nhiên liền nói sang chuyện khác.
- Vâng!
Thu lại tâm thần, Bạch Nhạc nghiêm túc hồi đáp.
- Chuyện bái nhập bản tông, ngươi thật không suy xét thử xem?
Dù sớm đã biết đáp án, song Mộng Thiên Thu vẫn không nhịn được hỏi thêm một lần.
Khom lưng cúi người, Bạch Nhạc kiên quyết lắc đầu:
- Đa tạ Thiên Thu đại sư ưu ái, nhưng ta thân là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, thực sự không cách nào đầu nhập môn hạ khác!
Thở dài một tiếng, Mộng Thiên Thu không nhịn được cảm khái:
- Linh Tê Kiếm Tông sao mà may mắn!
- Thôi, là lão phu cố chấp.
Lắc đầu, Mộng Thiên Thu tiếp tục nói:
- Khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, không hỏi tu vi, chỉ hỏi ngộ tính thiên phú! Tu vi càng mạnh, cường độ công kích gặp phải trong đó lại càng lớn, cho nên về lý thuyết mà nói, với tất cả người xông tháp, khảo nghiệm gặp phải đều công bằng.
- Tình hình cụ thể thế nào, lão phu không tiện nhiều lời, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu nghiêm túc nói:
- Không cần để ý rốt cục có thể xông đến bước nào, cứ tận hết khả năng lợi dụng cơ hội lần này để đề thăng chính mình, đấy mới là mấu chốt nhất.
- Đa tạ Thiên Thu đại sư dạy bảo!
Khom người vái dài, Bạch Nhạc nghiêm túc cảm tạ.
Lấy lòng dạ và nhãn giới của hắn, tự nhiên biết được, Mộng Thiên Thu nói thế không phải là không coi trọng hắn, mà là đang nói cho hắn biết bí mật thực sự của Thất Tinh Tháp.
Bản thân tháp này vốn là địa điểm thí luyện do lão tổ sư Thất Tinh Tông lưu lại, nhằm giúp hậu nhân đề thăng tu vi, thậm chí đề thăng thiên phú và tiềm lực, đấy mới là mục đích chính, còn về vinh dự xông tháp thành công cùng với khả năng giành được truyền thừa, ngược lại chỉ là thứ yếu.
Nếu chỉ một lòng cầu thắng, có lẽ sẽ thành lẫn lộn đầu đuôi, uổng phí mất cơ hội.
Ngược lại, chỉ cần có thể được đến thu hoạch đủ lớn trong Thất Tinh Tháp, dù không cách nào xông đến cuối cùng, vậy lại đã sao?
Bạch Nhạc không ngốc, thậm chí còn rất thông minh.
Được đến nhắc nhở, hắn lập tức lĩnh hội ra ý tứ của Mộng Thiên Thu, bởi thế mới nghiêm túc nói cảm tạ.
- Trẻ con dễ dạy!
Mãn ý gật đầu, Mộng Thiên Thu nhịn không được lần nữa cảm thán nói.