- Mạc Vân Tô, ngươi coi ta không tồn tại đấy à?
Gần như đồng thời, giọng Dương Bằng cũng theo đó lạnh lùng vang lên.
Chuyện trước đó, Dương Bằng có thể làm như không thấy, thậm chí Mạc Vân Tô và Hà Tương Tư có náo thế nào, đấy cũng là chuyện riêng của hai người, hắn sẽ không nhúng tay, nhưng hôm nay, Mạc Vân Tô lại cứ phải cuốn Bạch Nhạc vào, hắn há có thể không giận?
Khoan nói quan hệ xa gần, chỉ riêng mỗi chuyện Bạch Nhạc là do hắn mời tới, liền đủ để quyết định hắn đứng về bên nào.
Hơi hơi ôm quyền, Mạc Vân Tô trầm giọng nói:
- Dương huynh, không phải ta không nể mặt ngươi, là Bạch tiểu tử này quá mức vô lễ! Hắn chẳng qua là người ngoài, ở trong Thất Tinh Tông lại dám vô lễ với ta, nếu ta không ra tay, chuyện này mà truyền đi ra, không biết còn sẽ biến thành bộ dáng thế nào!
- Tu hành giả chúng ta không phải không thể ngạo mạn, nhưng ít ra cũng phải có tư cách ngạo mạn mới được.
Cổ tay khẽ đảo, Mạc Vân Tô đột nhiên rút ra nhuyễn tiên tùy thân:
- Bạch tiểu tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không chiếm tiện nghi, hôm nay ta chỉ lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ giao thủ với ngươi, nếu vượt quá dù chỉ một tia, liền xem như ta thua.
Nói ra phen lời này, mặt mũi thể diện đều cấp đủ.
Dù là Dương Bằng, nhất thời cũng không tìm ra được lời phản bác.
Hà Tương Tư còn muốn nói tiếp, lại bị Bạch Nhạc vươn tay cản lại, trong mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Không sao cả, ta cũng đang muốn kiến thức Loạn Ly Tiên một phen! Mạc Vân Tô nói không sai, ngôn ngữ đã bất lực, ta càng thích dùng kiếm để nói chuyện.
Đẩy bàn đứng dậy, Bạch Nhạc trở tay đè lên chuôi kiếm, thậm chí kiếm cũng không xuất vỏ, chỉ với động tác chấp kiếm liền đột nhiên tán phát một luồng kiếm ý khủng bố.
Nháy mắt khi chấp kiếm, khí chất toàn thân Bạch Nhạc chợt đại biến, nhuệ khí hiện ra đủ khiến chúng nhân biến sắc.
- Hà sư muội, đừng gấp! Ngươi có lẽ không biết, nhưng ta lại vô cùng quen thuộc Bạch huynh, nếu Mạc Vân Tô dám lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ tỷ thí, liền tất không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Mắt thấy Hà Tương Tư còn muốn ngăn trở, Dương Bằng lườm nàng một cái, không đáng nói.
Người ngoài không biết, chứ hắn há lại không rõ ràng, đừng nói áp chế thực lực, dù Mạc Vân Tô có dốc hết toàn lực, sợ rằng chưa hẳn đã có thể dễ dàng thủ thắng.
Nói là tên tuổi sánh ngang với Lý Phù Nam, nhưng trên thực tế, người thực sự hiểu rõ nội tình đều biết, đó chẳng qua là Mạc Vân Tô tự dát vàng lên mặt mình thôi.
…
- Khó tránh lại dám ngông cuồng như thế, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh!
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái, Mạc Vân Tô lạnh giọng nói. Tuy thực lực Bạch Nhạc khiến hắn hơi có chút bất ngờ, song trong thâm tâm hắn vẫn không quá để ý.
Dương Bằng nói hắn có thể xếp vào top mười trong đệ tử Thất Tinh Tông, lời này tuyệt đối không phải chỉ nói chơi.
Cổ tay khẽ đảo, Mạc Vân Tô giơ tay vung roi quất tới.
Bản thân hắn vốn có lòng giáo huấn Bạch Nhạc một trận, đương nhiên sẽ không đợi Bạch Nhạc ra tay trước, một roi này nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế, góc độ xuất thủ lại vô cùng xảo quyệt, hơn nữa còn nhắm thẳng đến phần mặt Bạch Nhạc.
Nếu để roi này quất trúng, trên mặt Bạch Nhạc tất sẽ bị quất ra một đạo vết máu, nói là phá tướng cũng không quá đáng.
Đương nhiên, trên thực tế Mạc Vân Tô vẫn khống chế được lực đạo, roi này sẽ không thật thương tổn đến Bạch Nhạc, nhưng chỉ cần quất trúng, liền có thể hạ nhục Bạch Nhạc, có thể nói, phân tắc được hắn cầm nắn rất chuẩn.
Vù vù!
Một tay chống kiếm, nét mặt Bạch Nhạc một mực bình tĩnh như nước, đừng nói kinh hoảng, thậm chí tròng mắt đều không nháy lấy một lần.
Thẳng đến khi roi kia quất ra, lúc này Bạch Nhạc mới động.
Người thực lực yếu chút, thậm chí ngay cả Bạch Nhạc xuất kiếm thế nào đều không nhìn rõ, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, roi kia liền bị ngăn lại, quan trọng hơn là, thế kiếm đi chưa hết, đâm thẳng tới phần mặt Mạc Vân Tô.
Rút Kiếm Thức!
Thời gian qua, thực lực Bạch Nhạc đã tiệm cận Linh Phủ trung kỳ, cảm ngộ đối với kiếm đạo cũng ngày càng đề thăng, dù không dùng ra Thông Thiên Ma Công cũng vẫn đủ sức khiêu chiến cường giả Linh Phủ hậu kỳ bình thường.
Mạc Vân Tô căn bản cái gì đều không làm rõ ràng, liền đã lớn tiếng khoe khoang, khinh mạn ra tay, không chịu thiệt mới là lạ.
Một kiếm này phát sau mà đến trước, phát huy tốc độ Rút Kiếm Thức đến cực đại, nháy mắt khi mũi kiếm đẩy ra roi da, tiếp sau liền sát thân mà qua, một điểm hàn mang nhắm thẳng lên mặt Mạc Vân Tô.
Lấy đạo của người, trả lại cho người!
Tương tự Mạc Vân Tô, kiếm này của Bạch Nhạc cũng chưa hạ sát thủ, chỉ là một khi đâm trúng, liền tất khiến Mạc Vân Tô phá tướng.
Kiếm này đâm tới, thật dọa cho Mạc Vân Tô đổ một thân mồ hôi lạnh.
Bị chút thương tích hắn không sợ, nhưng nếu bị phá tướng, vậy thì đúng là khó chịu hơn cả chết, thời khắc nguy cơ, Mạc Vân Tô vứt sạch tâm tình trêu đùa khi trước, cổ tay khẽ đảo, roi da trong tay như chợt sống dậy, đột nhiên quay đầu, hệt như rắn độc trực tiếp quấn lấy thân kiếm.
- Loạn Ly Tiên, Linh Xà Triền Thân! Đây là Mạc sư huynh muốn đánh thật.
Chứng kiến roi này, lập tức có đệ tử Thất Tinh Tông quen thuộc Mạc Vân Tô thốt lên.