Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323 - Danh Chấn Thất Tinh Tông (2)

Chương 323 - Danh chấn Thất Tinh Tông (2)
Chương 323 - Danh chấn Thất Tinh Tông (2)

- Hay cho Loạn Ly Tiên, Bạch Nhạc lĩnh giáo!

Cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc thu kiếm thối lui một bước.

Một bước này, lại lập tức khóa chặt mọi hướng biến hóa tiếp theo của Mạc Vân Tô, khiến hắn không tài nào thi triển được.

Trong một roi kia ẩn chứa mấy đạo biến hóa, một roi đắc thủ, tiếp sau sẽ có vô số sát chiêu theo nhau mà đến, mặc cho Bạch Nhạc có bản lãnh bằng trời, hắn vẫn đủ tự tin triệt để đánh gục Bạch Nhạc.

Khăng khăng Bạch Nhạc lại vừa khéo kịp thời thu kiếm, triệt thoái ra sau!

Hắn dù không cam tâm đến mấy, cũng không khả năng tiếp tục ép sát, rốt cuộc đây không phải tranh đấu sinh tử, ngay trước mặt nhiều người như vậy, nếu cứ tiếp tục dây dưa, liền chỉ sẽ chọc người chế nhạo.

Sắc mặt tái xanh, Mạc Vân Tô phất tay áo một cái, lạnh lùng nói:

- Trận chiến này, tính là ta thua!

Quẳng xuống câu nói kia, Mạc Vân Tô không nhìn bất cứ ai, cứ thế xoay người đi thẳng.

Vù vù!

Tùy theo câu nói này của Mạc Vân Tô, hiện trường lập tức tạc nồi.

Dù là ai đều nhìn ra được, trận chiến này thực ra là Bạch Nhạc thua, mặc dù sau cùng hóa giải được phân nửa lực đạo của một roi kia, nhưng nói thế nào thì Bạch Nhạc cũng bị thương, nếu là tranh đấu sinh tử, chỉ cần một chiêu đến tiếp sau đó, Bạch Nhạc không chết cũng phải trọng thương.

Khăng khăng, Bạch Nhạc vừa khéo kịp thời thu kiếm, khiến một thân khí lực của Mạc Vân Tô không thi triển ra được, đành phải bị bức nhận thua.

Rốt cuộc, song phương từng thỏa thuận, chỉ lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ đọ sức, Mạc Vân Tô bị bức bạo phát ra toàn bộ thực lực, trận tỷ thí này tự nhiên là thua.

Nhưng cũng chính bởi thế, mới càng khiến người kinh thán.

Gần gần chỉ bằng thực lực Linh Phủ sơ kỳ, Bạch Nhạc lại vẫn có thể cường hành ngăn lại một kích toàn lực từ Mạc Vân Tô, trong khi chỉ chịu chút thương nhẹ mà thôi, thực lực như thế thực sự quá mức dọa người.

Sau cùng Bạch Nhạc vung kiếm ngăn lại một kích toàn lực của Mạc Vân Tô càng là khắc sâu ấn tượng trong lòng chúng đệ tử Thất Tinh Tông tại trường.

Giả như, Bạch Nhạc không phải Linh Phủ sơ kỳ, mà cũng tương tự Mạc Vân Tô, đều là Linh Phủ hậu kỳ, vậy thì trận chiến này, người thua sẽ là ai?

Then chốt nhất là, giờ vừa khéo là thời điểm Thất Tinh Tháp sắp bóc mở!

Phải biết, điểm nổi danh nhất của Thất Tinh Tháp chính là không hỏi tu vi!

Đừng thấy hiện thời Bạch Nhạc đánh không lại Mạc Vân Tô, nhưng đến khi xông vào Thất Tinh Tháp, rất có thể hắn sẽ đi được càng xa so với Mạc Vân Tô.

Giả như, gần như chỉ là giả như!

Bạch Nhạc thật có thể xông qua Thất Tinh Tháp, được đến truyền thừa thì sao?

Tới khi ấy, Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô so ra, lại là ai mạnh ai yếu?

Thế giới này, vĩnh viễn đều là dùng thực lực nói chuyện.

Cái gì ngạo mạn không ngạo mạn, toàn là bậy bạ cả, có thực lực chính là trang bức, không có thực lực mới là ngu bức.

Sau trận chiến này, Bạch Nhạc tính là chính thức danh chấn Thất Tinh Tông!

- Ha ha ha, Bạch huynh đệ, làm tốt lắm!

Cười lớn đi qua ôm chặt Bạch Nhạc, Dương Bằng nháy mắt ra dấu nói:

- Ghê thật, ngươi không thấy được biểu tình của Mạc Vân Tô, đúng là trong đen có đỏ, trong đỏ có đen, ha ha ha!

Mạc Vân Tô vốn cũng tính là bằng hữu của Dương Bằng, nhưng Mạc Vân Tô không nể mặt Dương Bằng, cường hành muốn động thủ với Bạch Nhạc, chẳng khác nào phủi sạch phần cảm tình kia, vô luận hắn xuất phát từ lý do gì, ở trong mắt Dương Bằng, đấy đều là không nể mặt hắn.

Huống hồ, giao tình giữa Dương Bằng và Mạc Vân Tô chỉ là giao tình rượu thịt, há có thể so được với Bạch Nhạc, phải biết bọn hắn chính là đồng sinh cộng tử, tự nhiên càng thân cận Bạch Nhạc hơn một chút.

Hơn nữa, cho dù chỉ luận thành bại, tuy Mạc Vân Tô chưa thể đạp lên Bạch Nhạc, nhưng chí ít từ tình hình trước mắt mà nói, giá trị của hắn đã bị Bạch Nhạc làm cho biếm thấp đi nhiều.

Nếu Mạc Vân Tô có thể nghĩ rõ ràng, hắn liền cũng bỏ qua, hai bên không vướng mắc gì nữa, nhưng nếu Mạc Vân Tô không chịu để yên, vậy thì xem như không có bằng hữu này là được.

- Đa tạ!

Nhìn vào Bạch Nhạc, Hà Tương Tư khẽ khom lưng cảm tạ.

Mấy năm gần đây, nàng một mực khó chịu với Mạc Vân Tô, lại thật không làm gì được đối phương!

Hôm nay, trong trận chiến này, Bạch Nhạc có thể nói là vì nàng mới ra tay, nói thế nào cũng tính là nàng thiếu Bạch Nhạc một phần nhân tình.

- Hà tiên tử khách khí, là ta không vừa mắt với con người hắn mà thôi!

Khom lưng hoàn lễ, Bạch Nhạc lắc đầu nhẹ giọng nói.

Bạch Nhạc không nhận, Hà Tương Tư cũng hiểu, Bạch Nhạc không loại nam nhân tham muốn sắc đẹp, dùng hết thủ đoạn tưởng muốn làm quen với nàng có thể so sánh.

Bản thân Hà Tương Tư không phải người quá câu nệ, liền cũng không nhắc lại, chỉ yên ắng ghi nhớ phần nhân tình này.

- Bạch huynh đệ, hôm nay ngươi khiến hắn mất mặt, hắn nhất định ghi hận trong lòng, còn mong chú ý cẩn thận.

- Không sao cả!

Không đợi Bạch Nhạc đáp lời, Dương Bằng đã nói thẳng:

- Bạch huynh đệ là khách ta mời tới, đương chúng tỷ thí thì cũng thôi, nếu Mạc Vân Tô dám giở thủ đoạn sau lưng, ta là người đầu tiên không tha cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment