- Tiểu súc sinh, ngươi có gan thì đừng chạy!
Trừng mắt nhìn, hán tử như tháp sắt kia nhịn không được chửi ầm lên.
Trong mắt chớp qua tinh mang khiếp người, Bạch Nhạc lạnh lùng nói:
- Ta lại muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được mấy kiếm!
Nháy mắt khi vừa dứt lời, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã đâm tới đối phương.
Ngu Kiếm!
Thoáng giao phong ngắn ngủi, trong lòng Bạch Nhạc liền đã có định kế.
Đối mặt với loại đối thủ như chụp lên mai rùa kiểu này, Linh Tê Kiếm Quyết rất khó thủ thắng, nhưng Ngu Kiếm không ngừng súc thế, ngược lại có khả năng triệt để đánh gục đối phương.
Quan trọng nhất là, sau khi súc thế, căn bản không ai đoán được một kích sau cùng sẽ mạnh đến cỡ nào, nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ, thậm chí có thể lợi dụng Thông Thiên Ma Thể ăn gian chút, vậy lại càng khó lường.
Khoái kiếm!
Trước đó một kiếm cường hành cứu ra Hà Tương Tư từ trong tay Mạc Vô Tình, Mạc Vô Tình cũng đã kiến thức được sự tinh diệu của Linh Tê Nhất Kiếm, mà giờ đây, Ngu Kiếm vừa triển khai, lại khiến Mạc Vô Tình lần nữa chấn kinh.
Quá nhanh!
Kiếm nhanh thế này, dù là hắn nếu không dùng tu vi cường ép, ứng phó lên đều hơi có chút vướng tay, càng đừng nói Diêm sư đệ, thậm chí đến cả kiếm thế đều nhìn không rõ.
Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, như cuồng phong bạo vũ trút thẳng xuống.
Mỗi một kiếm Bạch Nhạc đều vừa chạm tức lui, dù mỗi kiếm đều không thể thương tổn được đối phương, nhưng cũng đánh cho đối phương tối tăm mặt mũi, mặc ngươi có bao nhiêu khí lực, đều không khỏi sinh ra cảm giác ứng phó không xuể.
Mỗi lần hắn còn chưa kịp phản kích, đối phương đã thu kiếm trở về, nhưng còn chưa kịp thở dốc, chớp mắt đã thấy kiếm tiếp theo trút đến, bực không thể tả.
- A!
Phẫn nộ gầm lên, hắn căn bản không để ý Bạch Nhạc có xuất kiếm hay không, cứ thế hung hãn gánh lấy công kích từ Bạch Nhạc, vung lên quyền đầu nện về phía Bạch Nhạc.
Chỉ là so với cách đánh vụng về của hắn, Bạch Nhạc lại quá linh hoạt, xê dịch mấy bước, trong thời gian ngắn hắn làm sao mà bắt được.
Từ bên ngoài nhìn vào, lúc này Bạch Nhạc hệt như là hồ điệp xuyên hoa, chẳng những nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra công kích từ đối phương, kết hợp với kiếm trong tay không ngừng phản kích, trước nay đều chưa từng đình chỉ.
Thoáng chốc, tâm tình Mạc Vô Tình không khỏi trầm xuống.
Bạch Nhạc đã dần dần khống chế nhịp điệu chiến đấu, trong khi đó Diêm sư đệ càng đánh càng loạn, cứ tiếp tục thế này, kết quả không cần nói cũng biết.
Gần như đồng thời, trải qua thời gian dài súc thế, Bạch Nhạc rốt cục tích lũy kiếm thế Ngu Kiếm đến cực đại, trong mắt chớp qua tinh mang, kiếm thế đột nhiên tăng vọt!
Tới như lôi đình, cuốn như sóng biển.
Nháy mắt đó, thậm chí không ai thấy được rõ ràng một kiếm như lôi đình kia.
Hán tử tháp sắt kia càng không thấy được gì, chỉ đột nhiên cảm nhận được nguy cơ đáng sợ, thậm chí không đợi hắn làm ra phản ứng, kiếm kia đã trực tiếp đâm xuyên mắt trái.
Tức thì, máu tươi bắn tung.
Miệng hét thảm một tiếng, cả người trùng trùng ngã lăn trên đất, bàn tay gắt gao che mắt, nhưng mạt huyết tuyến kia lại rõ ràng nói cho chúng nhân tại trường biết, kiếm vừa rồi, Bạch Nhạc đã chọc mù mắt hắn.
…
Tròng mắt, vĩnh viễn luôn là một trong những vị trí yếu ớt nhất trên người bất cứ ai.
Trong sát na sau cùng, Bạch Nhạc thật rất muốn nhân cơ hội giết chết đối phương, Ngu Kiếm súc thế đến cực đại, giả như lại âm thầm thúc giục lực lượng Thông Thiên Ma Thể lực, Bạch Nhạc tự tin có thể nháy mắt tập sát đối phương.
Chỉ là, Bạch Nhạc không dám chắc Mạc Vô Tình có nhúng tay can thiệp hay không.
Chính như hắn cứu Hà Tương Tư, một khi Mạc Vô Tình ra tay, tình hình khả năng sẽ đảo ngược.
Do dự thoáng chốc, cuối cùng Bạch Nhạc quyết định vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, đối phương chết sống thế nào không quan trọng, nhưng nếu bởi thế mà lộ ra dù chỉ một tia sơ hở, vậy lại không đáng.
- Ta giết ngươi! ! !
Mắt trái bị chọc mù, hán tử kia gần như phát điên, còn định đánh tới Bạch Nhạc, lại bị Mạc Vô Tình ngăn cản..
Mũi kiếm chếch lên, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia khinh miệt, ngạo nghễ nói:
- Còn có ai?
- . . .
Tức thì, đám người Huyết Ảnh Ma Tông lần nữa loạn lên, nếu không phải Mạc Vô Tình ở đây, sợ rằng bọn hắn sớm đã nhịn không được kéo rốc tới.
- Để bọn hắn đi!
Trong thinh không, một tiếng nói chậm rãi vang lên.
Thậm chí người còn chưa lộ diện, chỉ bằng một câu nói, lại khiến chúng đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tại trường triệt để an tĩnh.
Nghe được tiếng nói này, trong lòng Bạch Nhạc rốt cục thở phào một hơi.
Đừng thấy hắn nói chuyện ngang tàng, nhưng nếu đối phương không cần mặt mũi, nhào lên xa luân chiến, hoặc là dứt khoát kéo rốc cả đám, hắn thật cũng hết cách không làm gì được.
Hơi hơi chắp tay, Bạch Nhạc không nhiều lời, kéo lấy Hà Tương Tư đi thẳng ra ngoài doanh địa.
- Bạch Nhạc, sơn thủy hữu tương phùng, lần tiếp theo, ngươi sẽ không may mắn nữa đâu.
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình hờ hững nói.
Bước chân không dừng lại dù chỉ một nhịp, Bạch Nhạc càng không có ý quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp nói:
- Khẩu khí Mạc huynh lớn thật đấy, chỉ là không biết lúc đối mặt Lý Phù Nam, liệu ngươi còn tự tin như thế này nữa không.