- Làm gì có nhiều ngoại lệ thế được.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đi theo bên người Văn Trạch nói:
- Văn sư huynh, ngươi cũng quá coi trọng bọn hắn.
Bật cười một tiếng, Văn Trạch gật đầu nói:
- Cũng đúng, làm gì có chuyện mỗi tông môn cấp Huyền đều có yêu nghiệt như Bạch huynh.
- Bạch huynh?
Văn Trạch chỉ thuận miệng vừa nói, Mạc Vân Tô lại không khỏi ngẩn người.
Chẳng lẽ đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này thật từng gặp qua thiên tài xuất thân từ tông môn cấp Huyền?
Có lòng hỏi nhiều một câu, nhưng dưới loại tình huống này, Văn Trạch không chủ động nói, Mạc Vân Tô tự nhiên không tiện hỏi nhiều.
- Lại thêm mấy ngày chính là thời điểm Thất Tinh Tháp mở ra, nếu Văn sư huynh không chê, có thể cùng lúc xông Thất Tinh Tháp một phen. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có cơ hội phân cao thấp với Lý sư huynh.
Gật đầu, Văn Trạch phụ họa nói:
- Ta nghe nói qua về Thất Tinh Tháp, tựa hồ khá là thú vị, có người nói khi xưa Thánh Nữ từng xông qua.
Tin tức liên quan đến Thất Tinh Tháp, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông khác có lẽ không quá rõ ràng, vốn cũng không quá để ý, nhưng câu nói này của Văn Trạch, nhất thời lại dẫn lên chúng nhân hứng thú.
- Văn sư huynh, ngươi nói Thánh Nữ đã từng xông qua Thất Tinh Tháp? Thật hay giả đấy.
- Ta cũng chỉ là nghe sư tôn nhắc qua khi tán gẫu thôi, không dám hỏi nhiều. Chẳng qua, hẳn không giả.
Gật đầu, Văn Trạch giải thích thêm:
- Đương nhiên, có người nói lúc xông tháp Thánh Nữ chỉ mới chín tuổi.
- Vậy Thánh Nữ có xông tháp thành công không?
- Nói nhảm!
Không đợi Văn Trạch hồi đáp, liền có đệ tử khác chen lời:
- Thánh Nữ, đó là nhân vật thế nào, tất nhiên xông qua, làm sao có thể thất bại được.
- Cũng đúng! Nói vậy, ta cũng rất hứng thú, Văn sư huynh, chúng ta cũng lúc xông qua Thất Tinh Tháp một lần, thế nào?
Nghe được đối thoại của đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, Mạc Vân Tô thật sự không còn gì để nói.
Đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này quá trong mắt không người, cứ như thể trong bọn hắn ai cũng có thể nhẹ nhàng xông qua Thất Tinh Tháp.
Năm đó Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông có phải thật xông qua Thất Tinh Tháp hay không, hắn không rõ ràng.
Nhưng mà, đám người trước mặt này, từng tên từng tên một, thậm chí bao gồm cả Văn Trạch trong đó, Mạc Vân Tô căn bản không tin tưởng bất cứ ai có thể xông qua Thất Tinh Tháp.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lại đã làm sao
Khoan nói cái khác, dù là bản thân Mạc Vân Tô cũng tự tin không thua bọn hắn.
Dù là Văn Trạch, Mạc Vân Tô cũng không phục, ta ngươi đều là Linh Phủ hậu kỳ, thậm chí lấy cảnh giới mà luận, Văn Trạch còn không bằng hắn, mặc dù danh tiếng lớn đến mấy, cuối cùng cũng phải đánh qua mới biết được thắng thua.
Đương nhiên, những tâm tư này, Mạc Vân Tô sẽ không biểu hiện ra.
Chỉ là, bỗng đột nhiên, trong đầu Mạc Vân Tô chớp qua một đạo ý niệm, tâm đầu khẽ động, bất chợt mở miệng nói:
- Văn sư huynh, ngươi có lẽ không rõ ràng, thời gian qua, thiên tài nổi danh nhất tại Thanh Châu chúng ta không phải Lý sư huynh, mà là một người khác, người này tên là Bạch Nhạc.
- Ngươi nói cái gì?
Chớp mắt, bước chân Văn Trạch đột nhiên ngừng lại, bất thần quay sang nhìn Mạc Vân Tô, hỏi.
Mạc Vân Tô hơi ngớ, không hiểu là chuyện gì, vô thức đáp nói:
- Ta đang nói, thời gian qua, nổi danh nhất ở Thanh Châu là một người tên Bạch Nhạc! Tuy chỉ có Linh Phủ sơ kỳ, lại rất ngạo khí, nếu không biết, sợ rằng còn tưởng hắn mới là đệ tử thiên tông. . .
Bạch Nhạc!
Lần nữa nghe được cái tên này, không chỉ mỗi Văn Trạch, số ít đám đệ tử bên người trước kia từng đi qua Linh Tê Kiếm Tông đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Sẽ không vừa khéo thế chứ?
- Làm sao?
Mạc Vân Tô rốt cục phát hiện thần tình bọn Văn Trạch có hơi không đúng, lập tức ngập ngừng hỏi.
- Cái tên Bạch Nhạc mà ngươi nói này, giờ hắn đang ở đâu?
…
- Văn sư huynh, ngươi nói xem, cái tên Bạch Nhạc này liệu có phải là Bạch huynh đệ?
Mạc Vân Tô vừa rời đi, lập tức có đệ tử nhịn không được hỏi.
- Tám chín phần mười.
Gật đầu, Văn Trạch trầm giọng nói:
- Chẳng qua, đứa Mạc Vân Tô e rằng không mang ý tốt, tất phải đợi sau khi nhìn thấy Bạch Nhạc mới có thể làm rõ rốt cục là chuyện gì.
Mặc dù Mạc Vân Tô chỉ thuận miệng nhắc qua, nhưng Văn Trạch nghe được rõ ràng, tự nhiên cũng hiểu ý tứ khiêu khích trong đó.
Nếu không quen biết Bạch Nhạc thì cũng thôi, dù biết rõ là bị lợi dụng, hắn cũng không quan tâm, xử lý hết thảy chỉ bằng tâm tình.
Nhưng hôm nay nếu đã biết rồi, đối phương khả năng cao chính là Bạch Nhạc, tâm thái tự nhiên liền khác.
- Tên mặt trắng nhỏ kia, sớm muộn phải cho hắn chút giáo huấn!
- Được rồi, không nóng nảy, chẳng phải hắn nói Bạch Nhạc ở ngay trong Tu Pháp Điện ư, tính thời gian, chẳng qua chỉ cần đợi thêm ba ngày, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết rõ ràng.
Khoát khoát tay, Văn Trạch tiếp tục nói:
- Làm tốt chuyện chúng ta là được, nhớ kỹ, lần này chúng ta đến đây là vì Huyết Ảnh Ma Tông.
- Vâng!
Văn Trạch vừa nghiêm túc lên, những người khác lập tức khom lưng ứng tiếng.
... ... ... ... ..
Oanh!
Ngày thứ năm vừa mới qua đi, linh lực trong cơ thể Bạch Nhạc chợt bạo phát, tử mang huyễn lệ cơ hồ chiếu sáng khắp tĩnh thất.