- Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, làm sao có thể nói đánh liền đánh. Tiểu Nhạc, ngươi có cách gì ngăn cản bọn hắn không?
Hà Tương Tư lại không chú ý đến sắc mặt Bạch Nhạc, thấy chiến cuộc đã ở ngay trước mắt, không khỏi có chút lo lắng dò hỏi.
- Đánh thì đánh thôi, tốt nhất hai người bọn hắn đánh tới đồng quy vu tận mới tốt.
Lườm một cái, Bạch Nhạc bực bội nói.
- Nói nhảm gì đấy, Thất Tinh Tháp sắp mở ra, lần này người Huyết Ảnh Ma Tông quá nửa cũng sẽ can dự vào, bọn hắn mà thật đánh tới lưỡng bại câu thương, chẳng phải tiện nghi Huyết Ảnh Ma Tông.
Trừng nhìn Bạch Nhạc, Hà Tương Tư tức giận mắng.
Tựa hồ ý thức được cái gì, Hà Tương Tư nhìn chằm chằm Bạch Nhạc hỏi:
- Tiểu Nhạc, có phải ngươi có cách gì không?
- . . . Ta nào có cách gì!
Chớp chớp tròng mắt, Bạch Nhạc thề thốt phủ nhận:
- Một bên là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, một bên là thiên kiêu Đạo Lăng Thiên Tông, ta chỉ là tiểu nhân vật, làm sao ngăn cản được bọn hắn.
- Nói lời thật!
- . . .
- Tiểu Nhạc, chuyện này liên quan đến đại cục Thanh Châu, ngươi đừng hồ nháo được không.
Thấy bộ dạng nghiêm túc đó của Hà Tương Tư, trong lòng Bạch Nhạc bất giác mềm nhũn, quả nhiên tên trời đánh Mạc Vân Tô kia nói đúng, vị Hà sư tỷ này, quả nhiên hảo tâm tràn lan.
- Được, được, ta đi là được chứ gì!
Dứt lời, bước chân Bạch Nhạc đột nhiên khẽ động, cả người xung thiên mà lên, nháy mắt liền đã xuất hiện trong tầm nhìn chúng nhân.
…
- Họ Văn, ngươi định đánh ai?
Nháy mắt khi vừa xung thiên mà lên, tiếng kêu gợi đòn kia cũng theo đó vang lên, thoáng chốc liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Dù là Lý Phù Nam đều không khỏi đột nhiên hơi ngớ, nhất thời không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Bạch Nhạc?
- Là Bạch Nhạc, hắn muốn làm gì?
Hiện tại có thể nói Bạch Nhạc đã không phải vô danh tiểu tốt, đưa mắt khắp toàn Thất Tinh Tông, thậm chí là toàn bộ Thanh Châu, sợ rằng ít nhiều cũng được tính là danh nhân, bên này vừa nhảy lên, lập tức liền bị người nhận ra.
Cũng đúng, hiện nay Bạch Nhạc tính là thanh danh vang dội, nhưng vậy cũng đâu đến mức phách lối tới tận trên đầu đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông?
Huống hồ còn là ra mặt giúp Lý Phù Nam!
Lý Phù Nam, đó là người thế nào, được xưng Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, trước nay luôn là hắn ra mặt giúp người khác, làm gì tới lượt người khác nhúng tay lung tung.
- Quả nhiên là gia hỏa này!
Ánh mắt liếc đến trên thân Bạch Nhạc, Văn Trạch nhịn không được lườm một cái.
Trước đó lúc nghe Mạc Vân Tô nói chuyện, hắn sớm đã đoán được người kia tất là Bạch Nhạc, giờ thì hay rồi, nhiều ngày như vậy không lộ diện, vừa lộ diện liền chống đối mình, đây là muốn thế nào?
Chỉ chớp mắt, Bạch Nhạc đã nhảy đến chính giữa Lý Phù Nam và Văn Trạch.
- Ta muốn đánh ai thì liên quan gì tới ngươi?
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái, Văn Trạch mở miệng, không đáng nói.
- Ngươi tưởng ta không nghe được ngươi nói chuyện chắc? Tới tới tới, cho ngươi cơ hội, xem xem là ai đánh ai.
Cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc cũng đặt tay lên chuôi kiếm, nghiến răng nghiến lợi trừng nhìn Văn Trạch nói.
- Ngươi nghĩ ta không dám?
Hai luồng kiếm ý va chạm giữa không trung, giờ này khắc này, phảng phất như Lý Phù Nam lại trở thành người qua đường không mấy liên quan.
Khiến đám đông kinh hãi hơn là, lúc này, dù phải đối mặt thiên kiêu Đạo Lăng Thiên Tông như Văn Trạch, khí thế lộ ra trên thân Bạch Nhạc vẫn không hề rơi xuống hạ phong.
Người ngoài có lẽ còn cảm nhận không quá rõ ràng, nhưng thân ở hiện trường, Lý Phù Nam lại rõ ràng cảm nhận được một tia áp lực nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, cái tên Bạch Nhạc trước đây chưa từng được hắn để vào trong mắt kia, lúc này tựa hồ cũng có tư cách giao thủ với hắn.
Chỉ là nhất thời, hắn còn chưa thể làm rõ tình hình, thế nên không tùy tiện xen lời, nhưng hàn ý quanh thân lại vẫn chưa tán đi.
Bỗng chốc, khí thế ba người đây đó giằng co, ẩn ẩn hình thành thế chân vạc.
Cảnh đó, chúng nhân nhìn vào trong mắt, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Mắt thấy đi lên khuyên can, lại tựa hồ có dấu hiệu bạo phát đánh nhau, Hà Tương Tư không khỏi càng thêm đau đầu, nếu sớm biết Bạch Nhạc ngăn cản kiểu này, nàng tuyệt đối sẽ không để Bạch Nhạc nhảy đi ra.
Miệng nói có cách giải quyết, chẳng lẽ cuốn vào trong đó, cùng lúc đánh một trận chính là cách giải quyết?
Ý niệm đảo qua trong đầu, Hà Tương Tư nhìn hết nổi, lúc này cũng nhảy ra nói:
- Đệ tử Thất Tinh Tông Hà Tương Tư, gặp qua Lý sư huynh, Văn sư huynh.
- Hà tiên tử!
Hà Tương Tư đứng ra, nhất thời lần nữa dẫn lên náo loạn.
Vừa nãy chỉ là chuyện riêng giữa Lý Phù Nam và Văn Trạch, giờ thì hay rồi, càng lúc càng nhiều người đứng ra, cục diện càng lúc càng thêm phần phức tạp.
- Văn sư huynh, Thất Tinh Tháp sắp mở ra, giờ lại vì chút chuyện nhỏ mà phát sinh tranh chấp, đối với ai đều không có lợi, ngược lại sẽ tiện nghi đám tặc tử Huyết Ảnh Ma Tông, còn mong Văn sư huynh nghĩ lại.
Đứng ở bên cạnh Bạch Nhạc, Hà Tương Tư nhẹ giọng mở miệng nói.
- Đây là ai?
Lông mày nhướng lên, Văn Trạch bất mãn liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng hỏi.
- Hà Tương Tư, ngươi làm gì đấy!