Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Văn Trạch lại quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch Nhạc, ta nghe sư tôn nhắc qua, Thất Tinh Tháp này có vẻ rất thú vị, chúng ta thì cũng thôi, riêng với ngươi lại rất quan trọng! Chuyện Huyết Ảnh Ma Tông ngươi không cần để ý, cứ toàn lực xông tháp, thử xem có thể được đến phần truyền thừa kia không.
- Ta hiểu!
Gật đầu, Bạch Nhạc dứt khoát đáp ứng.
Lần này, bản thân hắn tham gia là vì truyền thừa Thất Tinh Tháp, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Huống hồ, khoan nhắc đến chuyện này, chỉ bằng Vân Mộng Chân từng xông qua, Bạch Nhạc liền quyết tâm nhất định phải tận lực hoàn thành.
Hắn từng nói muốn đuổi kịp bước chân Vân Mộng Chân, như vậy há có thể ngay cả Vân Mộng Chân lúc chín tuổi đều không sánh bằng?
- Được rồi, dù sao Thất Tinh Tháp cũng sắp mở ra! Đến lúc đó, chúng ta chờ tin tức tốt từ ngươi.
Vỗ vai Bạch Nhạc, Văn Trạch lại nghĩ tới Lý Phù Nam, lập tức bổ sung thêm:
- Cả tên Lý Phù Nam kia nữa, cái mẹ gì mà Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, ta nghe liền khó chịu, nếu có cơ hội, ngươi cứ đánh mặt hắn cho ta, cái thá gì, còn dám kêu gào với ta.
Nghĩ đến vừa nãy bị Bạch Nhạc ngưng chiến, Văn Trạch liền càng thêm khó chịu:
- Ta nhắc qua với ngươi rồi đấy, nếu ngươi không làm được thì cứ nói sớm, đừng đợi chuyện lần này kết thúc, ta còn phải đích thân đi giáo huấn hắn.
- ...
Lườm hắn một cái, đối với loại thái độ coi trời bằng vung này của Văn Trạch, Bạch Nhạc thực sự cũng bó tay hết cách.
Mặc dù chưa từng giao thủ với Văn Trạch, nhưng Bạch Nhạc lại biết thực lực Lý Phù Nam.
Nói câu không dễ nghe, nếu thật động thủ, sợ rằng Văn Trạch chưa hẳn đã chiếm được tiện nghi.
Đương nhiên, lời này hắn không thể tùy tiện nói lối ra, bằng không, vậy liền không phải đả kích Văn Trạch, mà hẳn nên trước chuẩn bị sẵn sàng làm một trận với Văn Trạch.
Chút tâm tư kia của Văn Trạch, Bạch Nhạc tự nhiên rõ ràng.
Mặc dù trước đây đã hóa thù thành bạn, nhưng chỉ cần có cơ hội, Văn Trạch tất sẽ giở lại mánh cũ, giáo huấn mình một phen để vãn hồi mặt mũi.
Đương sơ lúc đối mặt Lý Phù Nam, Văn Trạch nói câu kia, mặc dù là đùa, nhưng chưa hẳn đã không lộ ra ý nghĩ thật của hắn.
Không thể dùng tới Thông Thiên Ma Quân, chỉ bằng chút thực lực hiện tại, dù đã bước vào Linh Phủ trung kỳ, Bạch Nhạc lại cũng tự biết rõ ràng, kiên quyết không chịu tự rước lấy nhục.
- Có nghe hay không?
- Biết, biết!
Quệt quệt môi, Bạch Nhạc thuận miệng bậy bạ:
- Ngươi tốt nhất vẫn nên xử lý chuyện Huyết Ảnh Ma Tông trước, đừng để lật thuyền trong mương, cắm ở dưới tay họ Mạc, đến lúc đó ta lại phải đi ra tìm về mặt mũi cho ngươi.
- Ta phi, ngươi cứ tự lo chính mình cho tốt là được! Cứ chờ xem, để coi đến lúc đó, là ai lật thuyền.
Thần tình không đáng nhìn Bạch Nhạc một cái, Văn Trạch bực bội đáp.
…
Chủ phong Thất Tinh Tông!
Sáng sớm, dưới sự an bài của trưởng lão Thất Tinh Tông, tất cả mọi người tham gia khiêu chiến Thất Tinh Tháp liền tụ tập đến trên quảng trường tại chủ phong, chỉ có nơi đây mới có thể chứa được mấy trăm người mà không hiện vẻ chen chúc.
Bạch Nhạc lách một vòng quanh quảng trường, lại vẫn không tìm ra nửa điểm manh mối.
Trên thực tế, không chỉ là mỗi Bạch Nhạc, người khác cũng đang tìm tòi tung tích Thất Tinh Tháp, nhưng trừ những người sớm đã biết như Dương Bằng, ai nấy đều không tìm được manh mối nào cả.
Vừa hỏi Dương Bằng, gia hỏa này lại giở bộ xú thí kia ra, khiến người hận không thể đánh hắn một trận.
Không lâu sau, giữa chân trời đột nhiên lộ ra lau một mạt huyết sắc, uy thế nhàn nhạt theo đó tràn ra, khiến người bất giác cảm thấy sợ hãi.
Huyết Ảnh Ma Quân!
Căn bản không cần bất kỳ người nào giải thích, chúng nhân lập tức có thể đoán được, tất là Huyết Ảnh Ma Quân xuất hiện.
Thoáng chốc, hai mươi tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông được màn huyết sắc kia bao bọc, bay thẳng đến trên quảng trường, đứng đối diện với đám đệ tử chính đạo.
Chỉ lấy số lượng mà luận, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này tuy chiếm thiểu số, nhưng nếu tử tế quan sát liền sẽ phát hiện, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông được tuyển chọn đi ra này, ai nấy đều có được thực lực cực mạnh.
Không dám nói có thể so với loại thiên tài đỉnh cấp như Lý Phù Nam và Văn Trạch, nhưng chí ít cũng không kém thua bọn Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô.
Ở hàng đầu trong đám đệ tử kia, Mạc Vô Tình cũng có mặt.
Bạch Nhạc thấy được Mạc Vô Tình, tương tự, ánh mắt Mạc Vô Tình cũng dừng ở trên thân Bạch Nhạc.
Khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên, ý cười âm trầm khiến trong lòng Bạch Nhạc bất giác hơi nhảy.
- Tên kia chính là Mạc Vô Tình?
Căn bản không cần Bạch Nhạc giới thiệu, vừa liếc nhìn đối phương một phương, Văn Trạch lập tức đoán ra thân phận.
- Không sai, lần trước chịu thiệt trên thân tiểu Nhạc, lần này hắn tất sẽ không dễ dàng dừng tay.
Hà Tương Tư gật đầu, có chút lo lắng nói.
- Thú vị đấy, người kia là của ta, các ngươi ai cũng đừng nhúng tay.
Hừ lạnh một tiếng, Văn Trạch nhàn nhạt mở miệng nói.
Gần như ngay lúc mấy người bọn hắn đang nói chuyện, một mạt kiếm quang huyễn lệ chiếu rọi thiên địa và một mạt tử mang đồng thời xuất hiện trên chủ phong.