Giờ đã sắp qua ba canh giờ, sao Bạch Nhạc còn ở tầng thứ nhất?
- Bạch Nhạc, ngươi muốn đi, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản!
Trong mắt chớp qua một tia kiêng sợ, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia hơi khẽ nghiêng người, nhường ra lối vào, trầm giọng nói.
Một này vừa ra, nội tâm chúng đệ tử Thất Tinh Tông tại trường tức thì trầm xuống.
Cơ hội tiến vào Thất Tinh Tháp rất khó được, mặc dù không biết tại sao đến giờ Bạch Nhạc vẫn chưa bước đến tầng thứ hai, nhưng vậy liền đồng nghĩa với, hiện tại Bạch Nhạc đã lạc hậu rất nhiều so với nhóm đi vào trong đó, với tình hình như thế, một khi đối phương nhường đường, lựa chọn lý trí nhất hẳn nên là thuận thế rời đi.
- Không ngăn trở ta, cũng tức là, ngươi còn muốn tiếp tục ngăn trở người khác?
Không chút động đậy, Bạch Nhạc chậm rãi hỏi.
- Bạch Nhạc, chuyện của người khác thì liên quan gì đến ngươi! Ngươi không phải đệ tử Thất Tinh Tông, cũng không quen biết bọn hắn, hà cớ gì phải ra mặt can thiệp?
Mắt lạnh nhìn Bạch Nhạc, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia trầm giọng uy hiếp nói:
- Chắc ngươi còn không biết, mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra sẽ chỉ duy trì ba ngày, càng tiến về sau càng khó xông! Ta chưa hẳn là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi lãng phí quá nhiều thời gian trên người ta, cơ hội thông qua khảo nghiệm sẽ càng thấp.
Thất Tinh Tháp chỉ duy trì ba ngày?
Bạch Nhạc quả thật không rõ ràng về tin tức này, nhưng nhìn thần thái đối phương, Bạch Nhạc có thể đoán được, người này hẳn không nói ngoa.
Bạch Nhạc nhìn ra, trong mắt đối phương nhìn mình có điều kiêng dè, song không có sợ hãi.
Lần này, Huyết Ảnh Ma Quân chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bước vào Thất Tinh Tháp đều có thực lực Linh Phủ hậu kỳ, mặc dù không bằng bọn Hà Tương Tư, nhưng chênh lệch cũng sẽ không quá lớn.
Với tình hình như thế, tự nhiên không cần phải sợ hãi Bạch Nhạc.
- Bạch sư huynh, ý tốt của ngươi chúng ta tâm lĩnh! Nhưng cơ hội thế này không nên bỏ qua, đừng để ý chúng ta, ngươi nhanh lên tầng tiếp theo đi.
Tên đệ tử vừa mới được Bạch Nhạc đỡ dậy kia hơi khẽ khom lưng, mở miệng khuyên nhủ nói.
- Đúng vậy, Bạch sư huynh đi nhanh đi! Không cần tranh ý khí nhất thời, sau này không thiếu cơ hội ra mặt vì chúng ta.
Có người dẫn đầu, trong lòng chúng đệ tử còn lại cũng hiểu tầm quan trọng của việc này, dồn dập lên tiếng theo.
- Có lý!
Khẽ gật đầu, Bạch Nhạc làm bộ như bị thuyết phục, nhưng ngay khắc sau, kiếm quang khủng bố đã như tia chớp chém tới tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia.
Rút Kiếm Thức!
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc ra tay từ sau khi bước vào Linh Phủ trung kỳ!
Một kiếm này, nhanh đến cực trí!
Quan trọng hơn là, dù ai cũng không nghĩ tới Bạch Nhạc lại sẽ cường hành ra tay trong tình huống như thế.
- Phốc!
Một mạt huyết tuyến đột nhiên vạch qua trước ngực tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đệ, máu tươi thấm qua quần áo chảy xuống, hiện vẻ càng thêm gai mắt.
Oanh!
Bỗng chốc, ma khí trên người chợt bạo phát, đối phương quả nhiên bị dọa cho chảy ra một thân mồ hôi lạnh, nếu không phải cảm ứng được nguy cơ, vô thức hơi tránh đi, sợ rằng kiếm vừa rồi đã không chỉ lưu lại một đạo huyết tuyến trước ngực, mà trực tiếp cắt mở cổ họng hắn.
- ... Nhưng ta không nói đạo lý!
Thẳng tới lúc này, nửa câu sau mới được Bạch Nhạc chậm rãi thốt ra.
Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta không nói đạo lý!
Mãi đến đây, chúng nhân mới thật sự hiểu ý Bạch Nhạc, tức thì, đám đệ tử Thất Tinh Tông tại trường không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù biết rõ ra tay sẽ để lỡ thời gian, thậm chí có thể sẽ khiến bản thân bị thương, lỡ mất cơ duyên xông qua Thất Tinh Tháp, nhưng Bạch Nhạc vẫn quyết định ra tay không chút do dự.
Câu ta không nói đạo lý càng khiến chúng nhân cảm động lệ nóng doanh tròng.
- Hèn hạ! Bạch Nhạc, ngươi sẽ hối hận!
Trong mắt chớp qua một tia điên cuồng, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia bất ngờ trở tay, đột ngột rút đao ra, nhảy lên không, hung hăng chém tới Bạch Nhạc.
Cường giả Linh Phủ hậu kỳ, ai mà không có ngạo khí!
Trước kia tỏ vẻ nhún nhường, chẳng qua là muốn bức đi Bạch Nhạc mà thôi, chứ không phải hắn thật cảm thấy mình đánh không lại Bạch Nhạc.
Thậm chí lúc này, trong lòng hắn còn nín lấy một hơi, tưởng muốn hung hăng đánh mặt Bạch Nhạc, dù phải liều mạng lưỡng bại câu thương cũng quyết chém giết Bạch Nhạc ở chỗ này.
Vù vù!
Mũi kiếm khẽ rung, trong mắt Bạch Nhạc cũng chớp qua sát khí lạnh như băng.
Ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, nhận thấy được ý đồ của đối phương, hắn liền đã không nghĩ tới thỏa hiệp.
Khoan không nói tới cừu hận giữa hắn và Huyết Ảnh Ma Tông, dù chỉ luận mỗi việc này, Bạch Nhạc cũng khinh thường cách làm lấy nhỏ khi yếu của đối phương!
Nếu phải dùng phương thức này để đổi lấy cơ duyên, Bạch Nhạc cũng sẽ coi thường chính mình.
Huống hồ, chỉ là một tên Linh Phủ hậu kỳ, lại có tư cách gì khiến Bạch Nhạc phải sợ hãi.
Ngu Kiếm!
Không cần bất cứ chiêu thức hoa lệ xảo diệu nào, giờ đây Bạch Nhạc chỉ muốn phải dùng phương thức thống khoái nhất đánh gục đối phương.
Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, thậm chí khiến cho đám đệ tử Dẫn Linh Cảnh hoàn toàn thấy không rõ kiếm của Bạch Nhạc.
Nghiền ép!