Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353 - Ta Tất Phải Giết

Chương 353 - Ta tất phải giết
Chương 353 - Ta tất phải giết

Dù cách một khoảng tương đối, song Hà Tương Tư vẫn thấy được rõ ràng, đấy hiển nhiên là... lệnh bài thân phận đệ tử Thất Tinh Tông!

Hai người từng ước định, không được mang lệnh bài thân phận vào trong Thất Tinh Tháp!

Nháy mắt đó, tâm tình Hà Tương Tư chìm xuống đáy cốc!

Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, Mạc Vân Tô nhìn Hà Tương Tư, tức tối mắng:

- Bảo ngươi đi, sao ngươi còn không đi? Đây là ngươi bức ta, Hà Tương Tư... Ta không cứu được ngươi! Là ngươi tự tìm, đừng trách ta!

Ngay khi đang nói chuyện, Mạc Vân Tô đã hung hăng bóp nát lệnh bài thân phận trong tay, chớp mắt, giữa không trung bất ngờ hiện ra một tinh cung huyễn lệ, trực tiếp chụp lên đầu Mạc Vân Tô.

Không gian bỗng chốc vặn vẹo!

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Hà Tương Tư, thân ảnh Mạc Vân Tô cũng theo đó vặn vẹo, dung nhập vào trong hư không.

Nháy mắt, trên mặt Hà Tương Tư rơi xuống hai hàng huyết lệ.

Qua nhiều năm như vậy, song nàng chưa từng tuyệt vọng như bây giờ.

Nàng không sợ chết, nhưng làm sao cũng không chấp nhận được lừa gạt và dối trá thế này! Mạc Vân Tô làm gì tính toán hi sinh vì nàng, căn bản là muốn lừa nàng rời đi, để tiện một mình bỏ trốn! Hết thảy quá khứ khoái tốc lướt qua trong đầu, sau cùng chỉ lưu lại mỗi đắng chát và tuyệt vọng.

Thì ra, thứ trước nay lưu lại cho nàng không phải là hy vọng, mà là tuyệt vọng … càng lúc càng thâm trầm!

Vù vù!

Bên tai tựa hồ vang lên một tiếng kiếm rền, nhưng ngay cả sức lực ngước mắt nhìn lên Hà Tương Tư đều không có.

Cả người phảng phất như chìm vào trong một mảnh địa ngục đen kịt.

Có vẻ chỉ trong nháy mắt, lại như qua đi rất lâu, song tử vong trong dự đoán lại không thấy giáng lâm.

Hà Tương Tư ẩn ẩn cảm giác được có một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy mình, khí tức ấm áp mà người kia mang đến khiến trước mắt nàng dần dần khôi phục ánh sáng.

Thẳng đến lúc này, nàng rốt cục mới thấy rõ, người ôm nàng chính là Bạch Nhạc.

- Tiểu Nhạc?

Nhìn vào Bạch Nhạc, Hà Tương Tư vẫn có cảm giác như mộng như ảo.

- Tư tỷ, ngươi sao rồi?

Một tay ôm chặt Hà Tương Tư, tay còn lại giơ kiếm hoành ngang trước ngực, Bạch Nhạc ân cần hỏi.

Tình cảnh khi trước, hắn không thấy được rõ ràng, chỉ thấy giữa trời một mạt Tinh Cung rơi xuống, sau đó liền phát hiện, người nằm trên đất, phảng phất như đã ngất đi chính là Hà Tương Tư.

Trong tình thế cấp bách, Bạch Nhạc thậm chí không cố được ẩn dấu lực lượng Thông Thiên Ma Thể, cường hành đề thăng tốc độ tới đỉnh điểm, nhờ thế mới vung kiếm bức lui đối phương, kéo Hà Tương Tư trở về từ cận kề cái chết.

Nhìn vào ánh mắt quan thiết của Bạch Nhạc, thoáng chốc đã, nước mắt Hà Tương Tư bất giác rơi như mưa.

Qua nhiều năm vậy rồi, trừ ngày tiểu sư muội chết đi, Hà Tương Tư chưa từng khóc! Ở trong mắt đệ tử Thất Tinh Tông, Hà Tương Tư một mực là Hà tiên tử cường thế, ngay cả trong ấn tượng của Bạch Nhạc, trước đây lúc đối mặt Mạc Vô Tình, suýt nữa thất thủ bị bắt, Hà Tương Tư cũng chưa từng mềm yếu qua.

Nhưng khắc này, Hà Tương Tư lại không khống chế nổi cảm xúc được nữa, cứ thế khóc rống giống như đứa trẻ.

- Tư tỷ, đừng sợ, có ta ở đây, không sao đâu.

Nhất thời Bạch Nhạc không biết rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, đành phải nhẹ giọng an ủi.

- Ha ha, đi đứa kia, lại tới một tiểu tình lang!

Chứng kiến cảnh này, ba tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông lập tức cười vang.

- Các ngươi nói cái gì?

Tức thì, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia sát ý khủng bố.

- Bạch Nhạc đúng không? Ta nhận ra ngươi! Sách sách, ngươi đúng là đa tình thật đấy.

Một tên trong đó liếc nhìn Bạch Nhạc, không đáng nói:

- Làm sao, ngươi cũng muốn cứu nữ nhân này? Vừa nãy ta còn tưởng tên tiểu tử Thất Tinh Tông kia mới là tình lang thật sự của nàng, đáng tiếc, tình lang kia lừa nàng, một mình đào tẩu trước!

Dù đối phương chỉ thuận miệng nói qua, nhưng Bạch Nhạc không khó để đoán được đã xảy ra chuyện gì.

- Là Mạc Vân Tô?

Cúi đầu nhìn Hà Tương Tư, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.

Tựa ở trong lòng Bạch Nhạc, Hà Tương Tư không đáp lời, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Trên thực tế, căn bản không cần Hà Tương Tư hồi đáp.

- Hay cho Mạc Vân Tô! Ta phải giết ngươi!

Trong mắt lộ ra sát khí thấu xương, Bạch Nhạc gằn từng câu từng chữ nói.

- Sách sách, nóng tính thế. Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nữa rồi.

Liếc nhìn Bạch Nhạc, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia khinh thường nói:

- Bạch tiểu tử, Mạc sư huynh nói qua, vô luận là ai, chỉ cần cầm đầu người trở về liền có thể đổi lấy một vạn linh thạch! Đầu ngươi đáng giá lắm đấy!

- Yên tâm, tiểu mỹ nhân này cũng sẽ đi xuống với ngươi, ta để cho đôi uyên ương các ngươi cùng lúc bỏ mạng.

Hà Tương Tư đã bị trọng thương, mặc dù chưa chết, song hiển nhiên cũng đã triệt để mất đi sức đánh trả, tình hình như thế, bọn hắn bằng với lấy ba chọi một, tự nhiên nắm chắc phần thắng, không khỏi cất tiếng giễu cợt trào phúng.

Không để ý đám kia, Bạch Nhạc cẩn thận đè lại vết thương nơi ngực Hà Tương Tư, dùng linh lực phong bế miệng vết thương, lại lấy ra mấy viên đan dược đưa vào trong miệng Hà Tương Tư.

- Tư tỷ, ngươi trước nghỉ ngơi một lát, ta tới báo thù giúp ngươi.

- Tiểu Nhạc!

Bình Luận (0)
Comment