Quan trọng hơn hết là, Bạch Nhạc có thể cảm giác được, loại thủ pháp khống chế linh lực này không chỉ có thể dùng với công pháp chính đạo, đối với thao túng ma khí cũng có được hiệu quả tương tự.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đề thăng như thế thực sự quá lớn.
Có thể nói, chỉ bằng vào thu hoạch hiện tại cũng đã khiến hắn cảm thấy chuyến đi này không sai.
- Cảnh giới này hẳn là Nhập Vi!
Trên thực tế, Bạch Nhạc không rõ ràng cách gọi của Tinh Hà lão tổ đối với cảnh giới này, nhưng khi hắn thực sự nắm bắt được, trong đầu liền rất tự nhiên hiện ra hai chữ đó.
Lực lượng Tử Phủ hoàn mỹ, cộng thêm khống chế linh lực tinh tế, hai thứ kết hợp khiến Bạch Nhạc tràn ngập lòng tin đối với bản thân!
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc cảm nhận được rõ ràng, khoảng cách giữa trình độ hiện tại của mình và Tinh Cung Cảnh lại gần đến vậy!
Chỉ cần linh lực trong cơ thể tiếp tục đề thăng, bằng vào cảm ngộ bây giờ liền đủ để một khi bước vào Linh Phủ đỉnh phong liền thuận thế đột phá Tinh Cung Cảnh!
Trong mắt chớp qua một mạt tinh mang, Bạch Nhạc đạp bước, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, khoái tốc hướng đến lối vào tầng thứ năm.
Khác với trước đây, lúc này nếu có người ở gần liền sẽ phát hiện, tốc độ Bạch Nhạc tuy nhanh, lại vừa khéo không tiết ra nửa điểm khí tức, mỗi phần lực lượng trong cơ thể đều được Bạch Nhạc lợi dụng hoàn mỹ, không có chút lãng phí nào.
Vẻn vẹn gần nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã thấy được lối vào tầng tiếp theo!
Chỉ là đang trên đường đuổi tới, Bạch Nhạc bỗng chợt dừng bước!
Ngay ở lối vào tầng thứ năm, Bạch Nhạc thấy được một thân ảnh quen thuộc, tròng mắt đột nhiên co rụt lại, Bạch Nhạc dừng ở trước mặt đối phương, bàn tay đặt lên chuôi kiếm!
- Mạc Vô Tình!
Chậm rãi phun ra ba tiếng, trong mắt Bạch Nhạc bất giác lộ ra sát khí nhàn nhạt!
Gần như đồng thời, Mạc Vô Tình cũng mở mắt.
Bạch Nhạc nhớ được hắn, hắn tự nhiên cũng nhớ được Bạch Nhạc!
Chỉ là, thấy Bạch Nhạc xuất hiện ở chỗ này, Mạc Vô Tình không khỏi khẽ nhíu mày.
Kể ra, đây mới là lần thứ hai hắn chạm mặt Bạch Nhạc.
Lần trước hắn nỗ lực bắt lại Hà Tương Tư, nhưng bởi vì Bạch Nhạc nhúng tay nên thất bại, nhưng dù là khi đó, Mạc Vô Tình cũng vẫn không quá coi trọng Bạch Nhạc.
Chẳng qua là một tên tiểu tử có vài phần tâm cơ thôi!
Thực lực Linh Phủ sơ kỳ khiến hắn căn bản không khả năng chân chính để Bạch Nhạc vào trong mắt.
Nhưng mà, giờ mới qua bao lâu, lần nữa gặp lại, Bạch Nhạc đã có thể nhẹ nhàng bước đến tầng thứ tư Thất Tinh Tháp, cứ thế thản nhiên đứng ở trước mặt mình.
Dù hiện tại không có linh lực xung kích đánh tới, nhưng chỉ từ trạng thái Bạch Nhạc bây giờ liền có thể đoán ra được, Bạch Nhạc hẳn đủ sức nhẹ nhàng gánh chịu uy hiếp từ linh lực xung kích, bằng không tuyệt không khả năng nhàn nhã đi tới đây.
Khoan luận thực lực Bạch Nhạc như thế nào, điều này chí ít đồng nghĩa với, ở trong Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã thành đối thủ có thể uy hiếp được đến hắn.
Thoáng chốc đó, trong mắt Mạc Vô Tình cũng lộ ra sát khí lạnh như băng!
Đối mặt Văn Trạch và Lý Phù Nam, hắn không có nắm chắc thủ thắng, vậy nên đành phải lợi dụng mối quan hệ kiềm chế lẫn nhau giữa các bên, bức hai người lên tầng thứ năm, nhưng giờ đối mặt Bạch Nhạc, phương thức giải quyết tốt nhất không nghi ngờ chính là ra tay giết chết!
Vô luận thiên phú tốt đến mấy, người chết đều sẽ không tạo ra được bất cứ uy hiếp nào.
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Mạc Vô Tình thản nhiên nói.
- Đúng là khéo thật!
Không thấy được thân ảnh Lý Phù Nam và Văn Trạch quanh đây, Bạch Nhạc không khỏi ngạc nhiên, cũng nhếch môi châm chọc nói:
- Làm sao, ngươi không theo kịp tốc độ bọn Lý sư huynh?
- Nhiều ngày không gặp, miệng lưỡi ngươi vẫn bén nhọn trước sau như một nhỉ, tiếc là... Lần này, sợ rằng không ai có thể cứu ngươi!
Đột ngột đứng dậy, Mạc Vô Tình nhấc tay, tức tốc bạt kiếm ra, lạnh lùng chỉ hướng Bạch Nhạc.
Một tay án kiếm, Bạch Nhạc nhìn đối phương, trong mắt không hề có nửa phần sợ hãi.
Nếu là trước kia, trong tình huống không thể sử dụng Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc đúng là không dám động thủ với Mạc Vô Tình, nhưng giờ đây, tình hình đã có biến chuyển.
Dù Mạc Vô Tình không động thủ, Bạch Nhạc cũng muốn nhân cơ hội thử ấn chứng thực lực bản thân.
- Vừa khéo, lần trước không thể giao thủ, ta một mực cảm thấy tiếc nuối, hôm nay chi bằng giải quyết dứt điểm luôn một thể!
Nhướng mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói.
- Tìm chết!
Sát khí tăng vọt, nháy mắt kiếm trong tay Mạc Vô Tình chợt động, cuốn theo một mạt huyết sắc khủng bố, chém thẳng tới trước mặt Bạch Nhạc.
Vù vù!
Mũi kiếm khẽ rung, phát ra một tiếng rền vang, Bạch Nhạc rút kiếm sau, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Mạc Vô Tình một nhịp!
Rút Kiếm Thức!
Luận riêng tốc độ xuất kiếm, Rút Kiếm Thức gần như đã sáng tạo kỳ tích, chí ít lấy nhãn giới bây giờ của Bạch Nhạc, hắn chưa từng thấy qua phương thức rút kiếm nào nhanh hơn Rút Kiếm Thức!
Một kiếm này rõ ràng là Mạc Vô Tình ra tay trước, nhưng nháy mắt khi Bạch Nhạc xuất kiếm, cục diện bỗng chốc nghịch chuyển, phảng phất biến thành Bạch Nhạc giành trước một bước ra tay với Mạc Vô Tình!