Tuy mình đã chiếm trước tiện nghi, nhưng rốt cuộc chỉ có thể miễn cưỡng ngang hàng với đối phương mà thôi!
Hít sâu một hơi, trong lòng Bạch Nhạc bất giác sinh ra một tia ngạo ý!
Dù cùng đứng trên điểm khởi đầu thì đã sao? Chẳng lẽ mình sẽ thua bởi bọn hắn ư? Nói câu không dễ nghe, nếu ngay cả Lý Phù Nam và Văn Trạch đều không sánh bằng, hắn còn tư cách gì đuổi theo bước chân Vân Mộng Chân?
Chớp mắt, Bạch Nhạc thu hồi tâm thần, toàn lực ứng phó và tham ngộ đợt linh lực xung kích kết hợp mưa kiếm tiếp theo.
... ... ......
Ùng ùng!
Ma khí trong cơ thể ma khí chợt nổ bung, tóe bắn tràn ra, nghênh đỡ linh lực xung kích, Mạc Vô Tình cũng theo đó mở mắt ra.
Ma khí đỏ ngòm, như huyết nguyệt trong đêm tối, xúc mục kinh tâm!
- Thì ra ma khí còn có thể thao túng tinh tế đến vậy... Bạch Nhạc, hi vọng ngươi chạy xa chút, đừng để ta dễ dàng đuổi được!
Trong mắt chớp qua sát khí lạnh như băng, Mạc Vô Tình bất thần đứng dậy, rảo bước đi tới lối vào tầng thứ năm!
Giống như Bạch Nhạc, nháy mắt khi vừa bước vào tầng thứ năm, Mạc Vô Tình lập tức đụng phải linh lực xung kích, tức thì, cảnh mưa kiếm đầy trời trực tiếp dọa cho Mạc Vô Tình chảy một thân mồ hôi lạnh!
Kiếm trong tay cuốn lên một mảnh gió xoáy màu máu, lao thẳng đến mưa kiếm trước mặt!
Mưa kiếm khủng bố rơi trên gió xoáy màu máu, lập tức phát ra từng hồi tiếng va chạm thanh thúy, chỉ là không đợi Mạc Vô Tình kịp thở phào một hơi, linh lực xung kích đã lần nữa đánh tới, gió xoáy màu máu thật không dễ dàng mới ngưng tụ lại được bỗng chốc sụp đổ.
Khắc sau, Mạc Vô Tình bị mưa kiếm đập mặt đánh mộng.
Không có gió xoáy màu máu, chỉ bằng thanh kiếm trong tay, há có thể ngăn trở được mưa kiếm đầy trời này. Thoáng chốc, trên thân đã liên tiếp chịu hơn mười kiếm, cũng may cường độ thân thể ma tu vượt xa đệ tử chính đạo, bằng không chỉ với lần này cũng đủ khiến Mạc Vô Tình bị thương nặng.
- Phốc, ha ha ha, Mạc huynh, ngươi tới ăn xin đấy à?
Tùy theo đợt linh lực xung kích kết thúc, tiếng cười đáng hận của Bạch Nhạc lập tức vang lên.
Bộ quần áo bảnh bao trên thân Mạc Vô Tình đã bị mưa kiếm cắt cho rách nát tả tơi, thế còn chưa hết, trên người còn có từng đạo vết thương đỏ lòm, nhếch nhác vô cùng.
Đương sơ Bạch Nhạc không thấy được bộ dạng chật vật của Văn Trạch và Lý Phù Nam, giờ vừa khéo bắt được cảnh này của Mạc Vô Tình, há lý nào lại không bỏ đá xuống giếng.
Nghe được tiếng kêu của Bạch Nhạc, Mạc Vô Tình đột nhiên cả kinh, vô thức siết chặt kiếm trong tay!
Giương mắt nhìn lên, lúc này hắn mới phát hiện, không chỉ Bạch Nhạc, Văn Trạch và Lý Phù Nam cũng đang ở cách đó không xa.
Chỉ là so với hắn, trạng thái ba người rõ ràng tốt hơn nhiều.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Mạc Vô Tình ý thức được, sợ rằng lần này mình nguy to.
…
Sở dĩ Mạc Vô Tình tự tin xông lên là bởi hắn cảm thấy, hai người Văn Trạch và Lý Phù Nam bị hắn bức lên tầng thứ năm, tất sẽ chống đỡ cực kỳ gian nan, một khi hắn có điều đột phá, không khó để chiếm ưu thế.
Còn về Bạch Nhạc, mặc dù trước đó khiến hắn chịu chút thiệt nhỏ, nhưng luận thực lực lại vẫn kém hắn xa, như thế, chỉ cần hắn đột phá, tự nhiên liền có thể vững vàng đứng ở thế bất bại.
Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ được, tầng thứ năm lại sẽ khủng bố thế này, nương theo linh lực xung kích còn có cả mưa kiếm đầy trời.
Chẳng những đánh cho hắn trở tay không kịp, quan trọng hơn là, vô luận Bạch Nhạc hay bọn Lý Phù Nam, hẳn đều đã trước một bước thích ứng với hoàn cảnh ở tầng thứ năm, hơn nữa còn vừa khéo tụ lại.
Đối với hắn mà nói, đây đúng là tin tức tệ hại không gì bằng.
Một bước sai, từng bước sai!
Hắn không ngờ trong hoàn cảnh thế này, Lý Phù Nam và Văn Trạch vẫn khoái tốc thích ứng được, đồng thời cũng tính sai thái độ của bọn hắn đối với Bạch Nhạc.
Ba người này không hề mâu thuẫn với nhau, nhưng đến lượt hắn khả năng cao liền sẽ bị vây công.
Tâm niệm chuyển động như điện, ngoài miệng Mạc Vô Tình lại vẫn không chịu tỏ ra yếu thế:
- Làm sao, muốn động thủ?
- Cơ hội khó được, nếu dễ dàng bỏ qua Mạc huynh như vậy, sợ rằng chính chúng ta đều khó mà thuyết phục bản thân.
Nhướng mày, Lý Phù Nam nhàn nhạt mở miệng nói.
Ba người bọn Bạch Nhạc có thể bình an vô sự, một là bởi vì ai nấy đều gần như bắt đầu từ cùng một điểm, hai là cả ba đều cùng là đệ tử chính đạo, không đến vạn bất đắc dĩ, tự nhiên không muốn giao thủ với nhau, chọc người chế nhạo.
Nhưng Mạc Vô Tình lại khác, chính ma không đội trời chung, hai bên vốn chính là cừu địch! Trước đó không động thủ, chẳng qua là vì không tìm được cơ hội thích hợp để xuống tay mà thôi.
Nhưng giờ Mạc Vô Tình chủ động đưa tới cửa, há lý nào lại không nhân cơ hội giết chết Mạc Vô Tình.
- Trời cho mà không lấy, ắt bị trời phạt!
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc cũng lạnh lùng nói.
Nháy mắt, Thu Hoằng Kiếm hiện ra trong tay, Bạch Nhạc là người đầu tiên xuất thủ, trực tiếp giết thẳng về phía Mạc Vô Tình.
Người bên ngoài nghĩ thế nào Bạch Nhạc không biết, nhưng giữa hắn và Huyết Ảnh Ma Tông tuyệt đối là huyết hải thâm thù, tuyệt không bởi vì giết Phá Nam Phi liền xong xuôi.