Bị hắn bức phải lộ ra thân phận, Bạch Nhạc tuyệt đối không khả năng dễ dàng bỏ qua, để hắn còn sống rời đi.
Từ thời khắc Bạch Nhạc thi triển Thông Thiên Ma Công, liền đồng nghĩa với, trong hai người bọn hắn, chỉ có một kẻ có thể sống sót đi ra.
Tới nước này, Lý Phù Nam hơi đâu còn quan tâm uy hiếp từ linh lực xung kích!
Nháy mắt, Lý Phù Nam thúc giục linh lực trong cơ thể đến cực trí, một hơi bước ra hai bước!
Oanh!
Thoáng chốc, quanh người Lý Phù Nam chợt hình thành một tòa băng sơn, trực tiếp đổ ập tới Bạch Nhạc.
Nếu không vận dụng Thông Thiên Ma Công, đối mặt lực lượng kinh khủng như vậy, sợ rằng chỉ nháy mắt liền có thể chém giết Bạch Nhạc!
Vù vù!
Thân hình hơi lắc, chân Bạch Nhạc đạp mạnh xuống đất, cả người lao vút lên!
Hư ảnh hình người sau lưng cũng theo đó bay ra, Thôn Thiên Quyết cắn nuốt hết thảy lực lượng, lúc này cũng cuốn ngược mà ra, kết hợp với lực lượng bản thân Bạch Nhạc, dung nhập vào trong một kiếm kia.
Hai tòa Linh Phủ trong cơ thể đồng thời bạo phát, một kiếm này đã là cực hạn mà Bạch Nhạc có thể thi triển ra trong tình thế không sử dụng Côn Ngô Kiếm.
Đạo ma song tu!
Sau Cổ Hiên và Phá Nam Phi, Lý Phù Nam là người thứ ba kiến thức được uy lực của đạo ma song tu.
Linh Tê Nhất Kiếm!
Kiếm như cầu vồng, hung hãn chém tới băng sơn!
Răng rắc!
Trong tích tắc va chạm diễn ra, băng sơn bị chém ra một đạo khe nứt to tướng, không chút do dự, Bạch Nhạc thuận thế nhảy vào trong núi băng, vung kiếm trực tiếp chém tới trước mặt Lý Phù Nam.
Phá tan đạo pháp của Lý Phù Nam, đợi khi kiếm này rơi đến trước người Lý Phù Nam, thắng bại kỳ thực sớm đã được quyết định.
Phốc!
Kiếm chém xuống, đầu lâu Lý Phù Nam bay lên, máu tươi xung thiên, phun vãi trên băng sơn đổ nát, xúc mục kinh tâm.
Oanh!
Gần như đồng thời, mất đi lực lượng chống đỡ, mưa kiếm đầy trời theo đó rơi xuống, chỉ mấy nhịp thở, thi thể Lý Phù Nam lẫn băng sơn chưa triệt để vỡ nát đều bị mưa kiếm từ trời trút xuống chém vụn!
…
Ma khí từ từ thu liễm, lúc lần nữa rơi xuống đất, đã khó mà thấy được nửa điểm vết tích ma tu trên thân Bạch Nhạc.
Ánh mắt rơi lên thi thể Lý Phù Nam, Bạch Nhạc khá là tiếc nuối lắc lắc đầu.
Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu a!
Trên người nên có bao nhiêu linh thạch đây? !
Nếu dưới suối vàng Lý Phù Nam biết được ý niệm trong đầu Bạch Nhạc lúc này, sợ rằng phải tức đến hộc máu.
Chém giết Lý Phù Nam, đối với Bạch Nhạc mà nói, thật ra không có gì để đắc ý cả. Cổ Hiên trước đây, thực lực hay danh khí đều tuyệt đối không thua gì Lý Phù Nam, lại mượn thế Huyết Hà, chẳng phải vẫn bị Bạch Nhạc chém giết?
Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, kể ra danh tiếng rất lớn, nhưng trên thực tế, lại há sẽ là đối thủ của Bạch Nhạc.
Điều Bạch Nhạc thực sự tiếc hận là, biết rõ trên thân Lý Phù Nam tất có đồ tốt, hắn lại không dám lấy thứ gì.
Rốt cuộc, thân phận Lý Phù Nam cực kỳ mẫn cảm, cầm đi bất cứ thứ gì trên người đối phương đều rất có thể chôn xuống ẩn họa.
Quay đầu lại, Bạch Nhạc đã ẩn ẩn thấy được kiếm khí màu tím, án theo tốc độ này mà tính, lại thêm không đến nửa khắc đồng hồ, sợ rằng Văn Trạch sẽ chạy tới, với tình hình này, Bạch Nhạc tuyệt đối không nguyện đối mặt với Văn Trạch.
Hắn thực sự không cách nào khác giải thích, làm sao lại có được thực lực giết chết Lý Phù Nam.
Chẳng lẽ lại nói thật ra Thánh Nữ đưa cho hắn hai tấm kiếm phù?
Mặc dù Văn Trạch có vẻ không được thông minh cho lắm, nhưng không thể thật coi người ta là ngu.
Sau cùng, liếc nhìn thi thể Lý Phù Nam một cái, Bạch Nhạc nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Mặc dù ngươi chết, nhưng chí ít vẫn giữ được danh dự, cũng tính là tiện nghi ngươi.
Lắc đầu, chân Bạch Nhạc khẽ điểm, lập tức tăng nhanh tốc độ, chạy thẳng đến lối vào tầng tiếp theo.
Thực ra vị trí Lý Phù Nam chết cách lối vào tầng tiếp theo không xa, chỉ chốc lát, thân ảnh Bạch Nhạc đã triệt để tan biến trong lối vào tầng thứ bảy.
......
Oanh!
Gần như cùng thời điểm Bạch Nhạc bước vào tầng thứ bảy, trọn cả Thất Tinh Tháp chợt bùng lên quang mang huyễn lệ, chiếu rọi khắp thiên địa!
Trên chủ phong Thất Tinh Tông, không, phải nói là toàn bộ Thất Tinh Tông, lúc này phảng phất như đều bị hà quang bảy màu kia bao trùm!
Chớp mắt, Tinh Hà lão tổ tức tốc bay lên không trung, tay áo khẽ phất, linh lực bàng bạc bạo phát, cửa Thất Tinh Tháp đang đóng lần nữa mở ra.
Cùng lúc, thân ảnh từng người từng người bị đẩy ra Thất Tinh Tháp.
Đến lúc này, dù là người phản ứng tương đối chậm chút cũng hiểu ra, khảo nghiệm Thất Tinh Tháp đã kết thúc.
Lập tức, người các tông vội vàng tìm kiếm thân ảnh đệ tử bản tông trong đám người bị hất văng đi ra.
Ngay lúc đó, Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân cũng bay lên không trung, yên ắng chờ đợi kết quả khảo nghiệm Thất Tinh Tháp lần này.
Khảo nghiệm Thất Tinh Tháp kết thúc, lúc người bị bức đi ra, cũng là bị bức theo tầng.
Mỗi tầng bị bức ra, liền sẽ có một luồng hào quang bay thẳng lên đỉnh tháp.
Hiện tại chỉ cần quan sát thời gian hào quang tan biến liền có thể phán định, đệ tử bị quẳng ra xông đến tầng thứ mấy, vừa đơn giản vừa trực tiếp!