- ...
Ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt Mạc Vô Tình và Văn Trạch đồng thời lộ ra vẻ khó mà tưởng tượng.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tử Dương Chân Nhân trầm giọng hỏi.
Cười khổ một tiếng, lúc này Văn Trạch mới khom lưng cúi đầu nói:
- Hồi bẩm sư tôn, người bước vào tầng thứ sáu không phải chỉ mỗi ba người chúng ta, còn có... Bạch Nhạc!
Bạch Nhạc!
Lời này vừa ra, Dương Bằng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng:
- Văn sư huynh, ngươi nói cái gì? Bạch huynh đệ còn sống?
Trên thực tế, không chỉ Dương Bằng, mấy tên đệ tử chính đạo khi trước vứt bỏ Bạch Nhạc một mình đào tẩu cũng đột nhiên biến sắc, khó mà tin tưởng nhìn Văn Trạch, tựa hồ làm sao đều không ngờ được kết quả này.
Về phần người khác, nghe được cái tên Bạch Nhạc, cũng bất giác hít sâu một hơi khí lạnh.
Dù trong đoạn thời gian gần đây, cái tên Bạch Nhạc đã quá nổi danh, nhưng trong mắt chúng nhân, hắn chẳng qua chỉ là một thiên tài hơi có chút thiên phú mà thôi, so với thiên kiêu cỡ Lý Phù Nam, Mạc Vô Tình và Văn Trạch thì vẫn kém xa.
Nhưng ai mà ngờ, theo như lời Văn Trạch, tên Bạch Nhạc này cũng xông đến tầng thứ sáu?
Dù chưa đi vào Thất Tinh Tháp, song chứng kiến tỉ lệ nhân số dừng lại ở mỗi tầng, ai nấy đều hiểu được, bước đến tầng thứ sáu là điều khó khăn cỡ nào, làm sao Bạch Nhạc có thể làm được?
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ chậm rãi nói:
- Thiết luật Thất Tinh Tháp không thể sai, khả năng cao là Bạch Nhạc bước đến tầng thứ sáu, nhưng giờ vẫn chưa đi ra, như vậy, hắn tất đã bỏ mạng ở trong đó.
Tinh Hà lão tổ vừa nói ra câu này, lập tức được đến tán thành từ đại đa số chúng nhân tại trường.
Rốt cuộc, có thể xông đến tầng thứ sáu Thất Tinh Tháp đã rất không dễ dàng, Bạch Nhạc chắc là cường hành xông vào, chống đỡ không nổi, cuối cùng chết ở bên trong.
Nhưng mà, nghe nói như thế, thần sắc Văn Trạch và Mạc Vô Tình lại đều có chút không cho là đúng, thậm chí càng thêm phần cổ quái.
- Ý gì đấy? Hai người các ngươi nói rõ ra xem nào!
Nhướng mày, Tinh Hà lão tổ lạnh lùng nói.
Hít sâu một hơi, lúc này Văn Trạch mới chậm rãi mở miệng nói:
- Không dám lừa gạt Tinh Hà lão tổ, mặc dù Bạch Nhạc không quá nổi danh, nhưng thiên phú và ngộ tính đều cực cao, hai người chúng ta đều từng gặp qua hắn ở tầng thứ sáu... Bạch Nhạc bước vào tầng thứ sáu hơi trễ, bọn ta không dám chắc hắn nhất định bước đến tầng thứ bảy sớm hơn Lý sư huynh, nhưng chí ít, Bạch Nhạc hẳn sẽ không chết bởi khảo nghiệm trong tầng thứ sáu!
Câu này vừa ra, quả thật là thạch phá thiên kinh.
…
Mặc dù Văn Trạch nói rất mịt mờ, nhưng ý tứ lại đã quá rõ ràng, nếu Bạch Nhạc thật chết trong Thất Tinh Tháp, như vậy quá nửa là do Lý Phù Nam xuống tay.
Trong tình hình như hiện tại, lại nói ra những lời này, quả thực không khác gì đánh mặt Hàn Sơn, thậm chí là đánh mặt Thất Tinh Tông.
Lý Phù Nam một mực được xưng là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, hơn nữa trước nay luôn nghe danh với hình tượng khiêm tốn lễ độ, được vô số đệ tử chính đạo coi là thần tượng, nếu trên lưng vác lấy cái tiếng vì cướp đoạt truyền thừa mà ra tay tàn độc với đồng bạn, tuyệt đối sẽ là đả kích cực lớn đối với danh vọng của Lý Phù Nam.
- Văn Trạch, tuy ngươi là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng cũng không thể ăn nói lung tung vậy được! Phù Nam là chúng ta từ nhỏ nhìn vào lớn lên, mấy năm gần đây, chuyện hắn làm ra, mọi người ở đây đều thấy được, há sẽ là loại tiểu nhân hèn hạ như thế?
Tức thì, lập tức có trưởng lão Hàn Sơn đứng ra:
- Lão phu nghe nói, trước đây ngươi từng có xung đột với Phù Nam, tốt nhất đừng nên công báo tư thù.
Lời này trong nhu có cương, dù bởi thế đắc tội Tử Dương Chân Nhân cũng không tiếc.
Đạo Lăng Thiên Tông rốt cuộc trời cao hoàng đế xa, căn bản không quản được tới Thanh Châu, huống hồ, hắn nói chuyện cũng rất có chừng mực, gói gọn chuyện này ở cá nhân Văn Trạch tâm địa hẹp hòi, công báo tư thù, tuy Tử Dương Chân Nhân có điều bất mãn, lại cũng không tiện làm khó.
- Công báo tư thù?
Cười lạnh một tiếng, trong mắt Văn Trạch lộ ra vẻ không đáng, lạnh lùng nói:
- Hắn cũng xứng!
Đối mặt chỉ trích từ trưởng lão Hàn Sơn, nếu Văn Trạch thật bày ra giá thế lời thật nói thật, sợ rằng rất khó khiến người tin phục, rốt cuộc chuyện này căn bản không có chứng cớ gì cả.
Khăng khăng hắn lại bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, kết hợp với giọng khinh miệt, ngược lại càng khiến người tin tưởng.
Lý Phù Nam là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, cái đó không sai, song chỉ giới hạn ở ngóc ngách Thanh Châu, dù sắp tới có trở thành đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông thì cũng đã sao? Chẳng lẽ còn có thân phận cao hơn đệ tử Tử Dương Chân Nhân như Vân Trạch?
Bởi thế ba chữ “hắn cũng xứng” thốt ra từ miệng Vân Trạch liền có vẻ hùng hồn, không thể nghi ngờ.
Nháy mắt, sắc mặt trưởng lão Hàn Sơn kia nhất thời trở nên khó coi, lại không biết nên phản bác thế nào.
Văn Trạch bày ra thái độ như thế, rõ ràng là không muốn nói đạo lý, lẽ nào hắn còn có thể ầm ĩ theo đối phương?
- Lời ấy của Văn Trạch là thật?
Đảo mắt nhìn sang Mạc Vô Tình, Huyết Vô Ngân trầm giọng hỏi.