Đối mặt Mạc Vân Tô, trong mắt Bạch Nhạc đầy vẻ hờ hững, mặc dù đối phương rút ra Loạn Ly Tiên, Bạch Nhạc lại vẫn không có ý rút kiếm, cứ vậy chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Mạc Vân Tô.
- Có phải Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu hay không, ta không dám nói! Nhưng với loại súc sinh như ngươi, tới bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu.
- Phi!
Phun ra một búng máu, Mạc Vân Tô không đáng nói:
- Làm sao, muốn chính danh cho tiểu tình nhân của ngươi? Chẳng qua là chiếc giày rách ta đi qua mà thôi, ngươi muốn, vậy cứ cầm đi là được! Chỉ là không biết, lúc các ngươi anh anh em em, liệu có nhớ tới nàng từng rên rỉ dưới thân ta! Ha ha ha ha!
Chịu một tát này, Mạc Vân Tô triệt để kéo xuống hết thảy mặt nạ, không tiếc lấy phương thức ác độc nhất để đả kích Bạch Nhạc và Hà Tương Tư.
Câu này vừa ra, lập tức khiến nét mặt Hà Tương Tư trắng bệch!
- Mạc Vân Tô, ngươi đừng có ngậm máu phun người!
- Ha ha, ngậm máu phun người? Hà Tương Tư, giả bộ trinh tiết gì nữa, chẳng qua là tiện nữ mà thôi! Ta sớm đã chơi ngán, hắn muốn, vậy cứ để hắn cầm đi là được, chờ lúc các ngươi thành hôn, ta lại tặng các ngươi thêm một phần hậu lễ, thế nào? Ha ha ha ha!
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Hà Tương Tư, trong lòng Mạc Vân Tô bất giác sinh ra khoái cảm trả thù.
Hắn muốn triệt để hủy đi danh tiết Hà Tương Tư, khiến sau này nàng không ngóc đầu lên được, nhân tiện khiến Bạch Nhạc triệt để tắt đi hi vọng với Hà Tương Tư!
Thứ hắn không được đến, người khác tuyệt đối cũng đừng hòng được đến!
- Phốc!
Nghe được lời nói ác độc như vậy của Mạc Vân Tô, Hà Tương Tư lập tức nhịn không được phun ra một búng máu, cả người mềm nhũn ngã vật xuống.
- Tư tỷ!
Tức thì, Bạch Nhạc lao đến bên người Hà Tương Tư, ôm nàng vào trong lòng.
Được Bạch Nhạc ôm lấy, lúc này Hà Tương Tư mới từ từ tỉnh dậy, lại lệ rơi đầy mặt nói:
- Tiểu Nhạc, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, giữa ta và hắn không có gì cả.
- Ta biết, Tư tỷ, ngươi yên tâm, ngươi là người thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng, há là tên tiểu bạch kiểm hắn nói bôi đen liền có thể bôi đen.
Nhìn vào Hà Tương Tư, Bạch Nhạc bất giác có chút không đành, nhẹ giọng an ủi nói.
Hừ lạnh một tiếng, Mạc Vân Tô không đáng nói:
- Một đôi cẩu nam nữ, còn giả bộ cái gì, có gan thì cứ tới trả thù ta là được. Mạc Vân Tô ta tùy thời chờ đợi!
…
- Ta nói để ngươi đi ư?
Mạc Vân Tô mới vừa quay lưng muốn đi, tiếng nói lạnh như băng của Bạch Nhạc lại đã vang lên.
Bước chân thoáng ngưng trệ, Mạc Vân Tô xoay người lại, châm chọc nói:
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ? Tới tới tới, mặt bên này lưu cho ngươi!
Nhiều người như vậy nhìn vào, Mạc Vân Tô hoàn toàn không có gì phải sợ hãi.
Bạch Nhạc ngươi xông qua Thất Tinh Tháp thì đã sao, chẳng qua là một tên khách khanh mà thôi, còn Mạc Vân Tô hắn lại là đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông.
Vừa nãy chịu một tát, chẳng qua là bị đánh không kịp trở tay, giờ đây nếu Bạch Nhạc còn dám tiếp tục động thủ, há sẽ dễ dàng như trước, chẳng lẽ cho rằng Loạn Ly Tiên trong tay hắn là để làm cảnh?
Mặc dù từng chịu thiệt, nhưng thật tâm mà luận, Mạc Vân Tô vẫn không cho rằng Bạch Nhạc có gì lợi hại.
Mà dù thật đánh không lại, toàn thân trở ra chắc cũng không thành vấn đề.
Huống hồ, nơi đây nói thế nào cũng là Thất Tinh Tông, xung quanh còn có trưởng lão Thất Tinh Tông, chuyện này Bạch Nhạc lại không chiếm lý, thật muốn động thủ, tất sẽ có trưởng lão nhúng tay can thiệp!
Chỉ cần Bạch Nhạc dám động thủ trước, liền tất khó thoát môn quy xử trí, đến sau cùng, còn chưa biết là ai chịu thiệt.
Buông ra Hà Tương Tư, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói:
- Chẳng phải ngươi nói có gan thì tới tìm ngươi trả thù ư? Con người ta tính cách hơi gấp, có thù không nhịn được đến sang đêm!
Lúc lên tiếng, Bạch Nhạc mới đứng dậy, nhưng dứt lời, Bạch Nhạc lại đã có động tác.
Ba!
Sát ngay sau đó là một bạt tai quất xuống, tiếng vang thanh thúy vào tai, câu cuối cùng của Bạch Nhạc mới thốt ra.
Nếu nói, cái bạt tai vừa nãy còn có thể dùng vội không kịp phòng để biện giải, như vậy lần này, rõ ràng là ngay mặt quất tới, nhưng Mạc Vân Tô lại vẫn không thể làm ra phản ứng, bên mặt còn lại cứ thế cũng bị sưng vù lên.
Hơn nữa, lần này Bạch Nhạc nén giận ra tay, hạ thủ càng nặng, cả người Mạc Vân Tô bị một tát này trực tiếp quất bay, quăng mạnh xuống đất, răng rơi đầy đất, máu me đầy mặt.
- A a a! Họ Bạch, ta liều mạng với ngươi!
Máu nóng dâng lên, Mạc Vân Tô triệt để phát điên, trên mặt hiện đầy vẻ dữ tợn, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, cổ tay vung ra, Loạn Ly Tiên hung hăng quất tới Bạch Nhạc.
Hai tay vẫn chắp sau lưng, Bạch Nhạc không hề có ý rút kiếm, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Quá yếu!
Trước lúc bước vào Thất Tinh Tháp, trên thực tế, sợ rằng Mạc Vân Tô đã không phải đối thủ của Bạch Nhạc, giờ đây ở trong mắt Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô quả thực không khác gì một tên hề, há có thể tạo ra nửa điểm uy hiếp.