Dù là Bạch Nhạc, lúc này thần sắc cũng không khỏi có chút dịu xuống, không phải hắn thật sợ Thích Hướng Kính, mà là nhất định phải nể mặt Dương Bằng.
Hơn nữa, Bạch Nhạc cũng tin tưởng thành ý trong lời Dương Bằng.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc chuẩn bị mở miệng lui nhường, Mạc Vân Tô đã lần nữa cất tiếng.
- Bạch Nhạc, ngươi thật tưởng ngươi có thể làm gì được ta? Nghĩ mình là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu?! Ngươi có bản lãnh thì cứ một mực ở lại Thất Tinh Tông, bằng không, ta tất khiến tiện nữ kia đẹp mặt! Thích trưởng lão, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, từ lúc nào mà đệ tử Linh Tê Kiếm Tông lại có thể bắt nạt đến trên đầu Thất Tinh Tông chúng ta?
Có Thích Hướng Kính bảo hộ, Mạc Vân Tô rốt cục hoãn thần lại, lần nữa chỉ vào Bạch Nhạc mắng to.
Mạc Vân Tô lại không ngốc, hắn làm sao không nhìn ra tình thế nghiêm trọng!
Hắn trêu chọc không nổi Dương Bằng, đây là điều không chút nghi ngờ.
Bây giờ thật không dễ dàng mới kéo ra được Thích Hướng Kính, nếu không nhân cơ hội này kích hóa mâu thuẫn càng thêm gay gắt, bức khiến Thích Hướng Kính ra tay với Bạch Nhạc, ngày sau sợ rằng khó mà có được cơ hội như thế nữa.
Rất nhiều chuyện, đặt ra ngoài sáng ngược lại rất dễ xử lý, nhưng một khi rơi vào trong tối, vậy liền phức tạp lên nhiều.
Hắn tuyệt không muốn đối đầu với Dương Bằng, cách duy nhất chính là tiếp tục chọc giận Bạch Nhạc, bức Bạch Nhạc ra tay, như thế mặc dù Thích Hướng Kính không tình nguyện, cũng chỉ còn nước ra tay bắt lại Bạch Nhạc, chỉ có triệt để làm lớn chuyện này, hắn mới có cơ hội phủi sạch liên quan.
Cùng lắm đợi hôm nay náo xong rồi, hắn lập tức bế tử quan, không đến Tinh Cung Cảnh liền không đi ra, khi ấy, dù Dương Bằng tức đến xì khói cũng không làm gì được hắn.
Lời này vừa ra, trong lòng Thích Hướng Kính không khỏi lộp bộp một tiếng!
…
Hư!
Trong lòng âm thầm mắng một tiếng, Thích Hướng Kính cơ hồ bị Mạc Vân Tô làm cho tức đến hộc máu.
Vốn thật không dễ dàng mới thấy Dương Bằng đứng ra, làm dịu thế cục, lại bởi vì câu nói này mà lần nữa tan vỡ.
Nháy mắt, Thích Hướng Kính rõ ràng cảm thụ được, mạt kiếm ý kia đã ầm vang bạo phát.
Thoáng chốc, cổ tay Bạch Nhạc khẽ đảo, rút ra Thu Hoằng Kiếm, giây lát liền vút qua Thích Hướng Kính, chém tới Mạc Vân Tô.
Rút Kiếm Thức!
Một kiếm này, nhanh đến cực trí!
Thậm chí Mạc Vân Tô ngay cả Bạch Nhạc xuất kiếm thế nào đều không thấy rõ, chỉ thấy một luồng hàn khí bức về phía mình, áp lực ngạt thở khiến hắn kinh hãi như phải đối mặt tử vong.
Quá mạnh!
Kiếm như thế căn bản không phải thứ Mạc Vân Tô có khả năng ngăn cản, dù là hắn ở trong trạng thái đỉnh phong cũng không đỡ được.
Đinh!
Gần như đồng thời, một tiếng trầm thấp chợt vang, kiếm quang lóe lên, cường hành đỡ lấy kiếm kia trước khi chém tới trên người Mạc Vân Tô.
- Làm càn!
Trong mắt chớp qua nộ ý, Thích Hướng Kính lớn tiếng mắng:
- Bạch Nhạc, ngươi thật to gan, chẳng lẽ dám động thủ với cả lão phu?
Mặc dù trong lòng sớm đã mắng Mạc Vân Tô đến cẩu huyết dầm đầu, nhưng khắc này, Thích Hướng Kính không thể không ra tay cản lại Bạch Nhạc.
Chuyện đến nước này đã không còn là chuyện hắn muốn hay không muốn ra mặt cho Mạc Vân Tô, mà can hệ đến tôn nghiêm của chấp pháp trưởng lão.
Nếu để Bạch Nhạc hành hung người ngay trước mặt, sau này chấp pháp trưởng lão là hắn nào còn mặt mũi đi quản thúc đệ tử khác?
- Bạch Nhạc, ngươi dám giết ta?
Cơ hồ lách một vòng qua cửa tử vong, trong lòng Mạc Vân Tô không khỏi hoảng hốt, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lớn tiếng kêu hô.
- Giết ngươi, lại thế nào?
Mí mắt hơi nhảy, sát khí trong mắt Bạch Nhạc cực thịnh, lạnh lùng mở miệng nói.
Khắc này, Mạc Vân Tô đột nhiên lạnh gáy, hắn thật bị dọa sợ.
Trước kia hắn vẫn cho rằng, Bạch Nhạc chỉ muốn đánh hắn một trận để hả giận, nhưng giờ đây, hắn đích xác ngửi ra được sát khí nồng nặc trên thân Bạch Nhạc, lúc này vấn đề đã không dừng ở chịu đòn hay mất mặt, mà thật can hệ đến an nguy tính mạng.
- Cứu ta, Thích trưởng lão, cứu ta!
Khắc ấy, Mạc Vân Tô đã không cố được mặt mũi, thất thanh la hét nói.
- Càn rỡ! Ngay trước mặt lão phu, ngươi còn dám cố ý giết người. Bạch Nhạc, chẳng lẽ thật tưởng không ai trị được ngươi?
Lửa giận trong mắt như muốn phún ra, Thích Hướng Kính lớn tiếng quát:
- Trưởng bối Linh Tê Kiếm Tông không quản, vậy để lão phu tới quản thay cho bắn, cho ngươi biết cái gì gọi là tôn ti trên dưới!
Thích Hướng Kính bị triệt để chọc giận, lúc này đã không cố được quá nhiều, kiếm trong tay hoành ngang trước ngực, chớp mắt, sau lưng đột nhiên hiện ra hư ảnh một tòa Tinh Cung mơ hồ!
Chỉ sát na, lực lượng Tinh Cung đã bất chợt bao phủ về phía Bạch Nhạc.
Đối mặt Bạch Nhạc, dù là Thích Hướng Kính cũng không dám có chút nào khinh thường, trực tiếp tế ra Tinh Cung, ý đồ triệt để trấn áp Bạch Nhạc, đánh tan nhuệ khí của hắn.
Chỉ là, khắc này, trong mắt Bạch Nhạc lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại sát khí trong lòng càng thêm sôi trào.
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng cậy già lên mặt với ta! Thân là chấp pháp trưởng lão, lại ngay cả hai chữ công bằng tối thiểu đều không thủ vững, lấy tư cách gì nhắc đến tôn ti trên dưới trước mặt ta? !
Bước ra một bước, kiếm trong tay hơi chếch lên, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.