Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 414 - Náo Thị Thoát Thân (2)

Chương 414 - Náo thị thoát thân (2)
Chương 414 - Náo thị thoát thân (2)

Chân mày hơi nhảy, Thanh Bạch lạnh lùng hỏi:

- Ngươi tự tin có thể thoát thân ngay dưới mí mắt ta?

- Thời khắc sống còn, nói gì tới tự tin?

Nhún nhún vai, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói:

- Chẳng qua là cược mệnh mà thôi, nếu làm đến bước đó rồi mà ta còn không trốn được, vậy chỉ biết trách bản thân học nghệ không tinh, dù chết, cũng không trách được ai.

- Thú vị.

Nghe được lời này, Thanh Bạch ngược lại nảy sinh mấy phần tán thưởng, nói:

- Ta đáp ứng!

Có thể đạp lên thi thể Lý Phù Nam thượng vị, trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.

- Đã vậy, liền phiền tiền bối trước lùi ra sau trăm bước, bằng không, ta không yên tâm đưa lưng về phía tiền bối.

Dù đã đàm phán xong xuôi, Bạch Nhạc lại vẫn không chút nào có ý thả lỏng, tay vẫn siết chặt hộp ngọc, bình tĩnh mở miệng nói.

Thấy bộ dạng cẩn thận đó của Bạch Nhạc, Thanh Bạch càng tán thưởng, trong lòng cũng càng thêm yên tâm mấy phần.

Kế hoạch Bạch Nhạc vạch ra càng chu đáo, chứng tỏ độ tin cậy trong lời Bạch Nhạc càng cao.

Chỉ cần được đến Linh Khư Quả, dù thật để cho Bạch Nhạc trốn mất, vậy cũng không phải kết quả không thể chấp nhận!

Huống hồ... Chẳng qua chỉ cách mỗi bước trước bước sau, dù là trong hoàn cảnh ồn ào náo động như tửu lầu, Thanh Bạch cũng không tin Bạch Nhạc thật có thể đào tẩu được ngay dưới mí mắt mình.

Thấy Thanh Bạch thối lui, thần kinh căng như dây đàn của Bạch Nhạc rốt cục cũng được thả lỏng.

Quá nguy hiểm!

Đừng thấy hắn một mực tỏ vẻ thản nhiên, nhưng trên thực tế, lòng bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu đối phương thật cường hành ra tay, hắn đành chỉ còn nước bại lộ thân phận liều mạng một phen.

Cũng may, cục diện còn chưa phát triển theo hướng xấu nhất.

Chỉ cần đối phương có điều mong cầu, liền vẫn sẽ có dư địa để quay vần.

Cẩn thận đi tới trấn nhỏ, từ đầu đến cuối, hộp ngọc một mực được giữ trong tay Bạch Nhạc, không dám thả ra mảy may.

Trời chiều ngã về tây, chỉ còn lại chút tà dương cuối chiều, thời điểm này chính là lúc trong trấn nhỏ náo nhiệt nhất, người đến người đi không dứt.

Trấn nhỏ không lớn, rất nhanh Bạch Nhạc liền chọn được một nhà tửu lâu thích hợp, ánh mắt Thanh Bạch một mực dõi theo, bắt chuyện tiểu nhị yêu cầu một vị trí cạnh cửa sổ, Bạch Nhạc thản nhiên ngồi xuống, cứ vậy tiện tay đặt hộp ngọc trên bàn.

Thẳng đến lúc này, Thanh Bạch mới thực sự yên tâm.

Cách qua cửa sổ, Bạch Nhạc còn liếc nhìn Thanh Bạch ở bên đường, nhếch môi, thong dong đứng dậy, mượn lấy đám đông huyên náo, trực tiếp lách mình tan biến khỏi tầm mắt Thanh Bạch.

Gần như cùng thời điểm Bạch Nhạc đứng dậy rời đi, Thanh Bạch đột nhiên bước ra trước một bước, thậm chí cửa đều không vào, trực tiếp nhảy qua cửa sổ tiến vào trong, vươn tay bắt lấy hộp ngọc trên bàn, lúc này mới thả lỏng một hơi.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại sớm đã mất đi tung tích Bạch Nhạc!

Nhướng mày, Thanh Bạch không cố được đuổi theo Bạch Nhạc, vội mở hộp ngọc ra.

Nhưng mà, liền ngay khắc sau đó, sắc mặt Thanh Bạch chợt biến, tái xanh!

Hộp ngọc tinh xảo trống rỗng, bên trong không có thứ gì.

Sát na ấy, trong lòng Thanh Bạch đột nhiên cuộn lên sát khí khủng bố!

Bị chơi xỏ!

Thanh Bạch tự tin, ngay dưới mí mắt hắn, Bạch Nhạc dù có bản lĩnh thông thiên cũng không khả năng đánh tráo, như vậy giải thích duy nhất chính là, ngay từ vừa bắt đầu, hộp ngọc Bạch Nhạc lấy ra đã trống trơn.

Khăng khăng hắn cứ vậy bị Bạch Nhạc dùng một chiếc hộp không đùa giỡn, không dám trực tiếp ra tay cướp đoạt, còn làm theo yêu cầu Bạch Nhạc, từng bước đạp vào trong bẫy rập, bị quay cho như dế!

Oanh!

Tức thì, ma khí trong cơ thể bạo phát, hộp ngọc lẫn chiếc bàn đều bị Thanh Bạch vung chưởng vỗ nát!

Ma khí ngập trời điên cuồng khuếch tán ra, thần niệm Thanh Bạch triệt để phủ khắp toàn bộ tửu lâu, nhưng mà, khiến hắn tức muốn thổ huyết chính là, không thấy tung tích Bạch Nhạc đâu cả!

Cứ vậy chỉ trong chớp mắt, chẳng qua không đến mấy chục giây, Bạch Nhạc đã tan biến ngay dưới mí mắt hắn!

- A a a!

Trong miệng phát ra tiếng gầm phẫn nộ, Thanh Bạch sát ý ngất trời, tức thì, trọn cả tửu lâu đại loạn, đám đông liều mạng trốn đi ra, khung cảnh trong tửu lâu hỗn loạn bất kham.

Nương theo cảnh hỗn loạn, một tên tiểu nhị không chút thu hút cùng theo đám đông ôm đầu chạy ra.

Thẳng đến khi thuận theo sóng người triệt để rời khỏi tửu lâu, Bạch Nhạc mới thở phào một hơi.

Đối với Bạch Nhạc mà nói, vừa rồi đúng là tìm đường sống trong chỗ chết.

Mặc dù bởi vì chuyện Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã danh chấn Thanh Châu, nhưng rốt cuộc, thời gian hắn nổi tiếng còn quá ngắn, tin tức về hắn mà đối phương có thể thu được chỉ vẻn vẹn giới hạn ở biểu hiện tại Thất Tinh Tông.

Về chuyện hắn từng được Mộng Thiên Thu truyền thụ thần thông Thiên Cơ Biến, vậy lại ít có người biết được.

Mà sở dĩ Bạch Nhạ chọn hoàn cảnh huyên náo như tửu lâu, chính là có ý lợi dụng thủ đoạn Thiên Cơ Biến để thoát thân.

Lấy có tâm tính vô tâm, mặc dù Thanh Bạch có bản lĩnh lớn bằng trời, tự nhiên cũng bị té nhào.

Còn về hộp ngọc trống rỗng, vậy lại càng đơn giản.

Đó chẳng qua là hộp ngọc chứa Linh Khư Quả mà trước đây Vân Mộng Chân tặng cho Bạch Nhạc, Bạch Nhạc một mực tiếc rẻ không ném bỏ, từ bề ngoài tự nhiên không nhìn ra có gì dị thường!

Bình Luận (0)
Comment