Trong lòng cả kinh, ngoài mặt Bạch Nhạc lại vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói:
- Tuy ta rời nhà từ nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là người Thanh Châu, biết Mộ Dung gia thì có gì kỳ lạ.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Tử Yên lập tức ảm đạm mấy phần, không nhắc tới chủ đề này nữa, nhẹ giọng nói:
- Để tỳ tử hầu hạ công tử thay y phục.
Gật đầu, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục cự tuyệt.
Mặc dù Mộ Dung Tử Yên không chính diện hồi đáp, nhưng Bạch Nhạc gần như đã có thể khẳng định, đối phương tất là người Mộ Dung gia.
Tương tự Bạch gia, Mộ Dung gia cũng là một trong những vọng tộc tại Thanh Châu.
Đáng tiếc, ở cái thời đại này, trong gia tộc không có được tu hành giả lợi hại, vọng tộc chẳng qua chỉ là sương khói mà thôi.
Mộ Dung Tử Yên chắc vốn là tiểu thư Mộ Dung gia, không ngờ lại luân lạc tới bước này. Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút sau sợ, nếu không phải mình đi về, Bạch gia chắc gì đã đỡ hơn Mộ Dung gia?
Nghĩ đến Thanh Nhã tỷ cũng có khả năng luân lạc tới cảnh ngộ bi thảm như vậy, hận ý đối với Huyết Ảnh Ma Tông trong lòng Bạch Nhạc lại sâu thêm mấy phần, đối với Mộ Dung Tử Yên cũng nhiều thêm mấy phần thương hại.
Trong đầu còn đang nghĩ tới việc này, Mộ Dung Tử Yên đã giúp Bạch Nhạc thay xong quần áo, thối lui sang một bên.
- Yến huynh, tối qua nghỉ ngơi thế nào?
Bên này Bạch Nhạc vừa rửa mặt xong, mới bước ra cửa phòng, Mạc Vô Tình đã chạy tới, cười lớn nói.
- Đã lâu không được uống thống khoái như vậy, đa tạ Mạc huynh.
Khẽ bật cười, Bạch Nhạc thuận miệng đáp.
- Tử Yên bái kiến Mạc công tử.
Cùng theo Bạch Nhạc đi ra, Mộ Dung Tử Yên vội vàng khom lưng hành lễ.
Liếc nhìn Mộ Dung Tử Yên một cái, Mạc Vô Tình hơi nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Người là do ai bố trí? Một chút tu vi đều không có, làm sao có thể hầu hạ khách quý như Yến huynh?
- Ai, là ta sơ sót, Mạc sư huynh, việc này trách ta, ta đi đổi người ngay!
Một thanh niên bên cạnh vội vã đi ra nhận lầm, trong lúc nói chuyện, còn vươn tay tự tát hai cái, mặc dù đánh không nặng, nhưng thái độ lại đã biểu hiện ra hết.
Nháy mắt, sắc mặt Mộ Dung Tử Yên chợt trắng bệch, trực tiếp quỳ xuống, song vẫn không dám thốt nửa lời.
- Không cần.
Lười nhác khoát khoát tay, Bạch Nhạc thuận miệng nói:
- Chẳng qua là vật chơi, xinh đẹp là được, có hay không tu vi đâu quan trọng! Ta thấy thế này được rồi, đáng tiếc tối qua uống nhiều, còn chưa thể thưởng thức trọn vẹn.
- Yến huynh nói chí phải.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, thanh niên kia lập tức cười bồi tiếp lời:
- Yến huynh đừng thấy nữ nhân này không có tu vi, nhưng mà thân phận lại không thấp, là tiểu thư đích hệ vọng tộc. Không dối gạt Yến huynh, kể ra, nữ nhân này còn là đường muội của ta, đương sơ người đến cầu thân nhiều đến đạp phá bậc cửa.
Nghe thế, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác thăng lên một tia chán ghét, chỉ là ngoài mặt lại vẫn tươi cười:
- Không biết vị huynh đệ này là?
- Mộ Dung Thiên Kiếm, tối hôm qua ta cũng kính rượu qua Yến huynh.
Thấy Bạch Nhạc hỏi tới mình, Mộ Dung Thiên Kiếm lập tức cười tủm tỉm khom lưng hành lễ, lần nữa tự giới thiệu.
- Mộ Dung Thiên Kiếm, hắc, ta thấy ngươi đúng thật đê tiện, đường muội của mình đều có thể cầm ra tặng người.
Tròng mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, không chút che giấu khinh thường đối với Mộ Dung Thiên Kiếm.
Bị Bạch Nhạc ngay mặt mắng chửi, Mộ Dung Thiên Kiếm thoáng hiện vẻ lúng túng, chẳng qua được cái đi theo Huyết Ảnh Ma Tông nhiều năm, da mặt hắn sớm đã dày đến vô biên, bằng không, làm sao lăn lộn được đến bên người Mạc Vô Tình.
- Yến huynh có điều không biết, nói là đường muội, nhưng thực ra, người ta là đích hệ, ta chẳng qua chỉ là bàng hệ, ngày thường, người ta không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một lần! Huống hồ, Tử Yên nàng có thể được Yến huynh sủng hạnh, đó là phúc phận của nàng, đúng không nào? Không giấu Yến huynh, vị đường muội này của ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa tuyệt đối còn là xử tử! Trừ không có tu vi, các phương diện khác đều vô cùng hoàn mỹ, bằng không, ta nào dám tùy tiện hiến cho Yến huynh.
Nghe được lời này của Mộ Dung Thiên Kiếm, Mộ Dung Tử Yên quỳ dưới đất tức đến toàn thân phát run, khăng khăng lại không dám thốt nửa lời, chỉ biết gắt gao cắn môi, đến cả chảy máu đều hồn nhiên bất giác.
- Được rồi, đừng ở chỗ này khoe khoang, biết ngươi trung thành với bản tông rồi.
Khoát tay, Mạc Vô Tình thuận miệng ngắt lời.
Bằng tâm mà nói, thực ra hắn cũng xem thường nhân phẩm Mộ Dung Thiên Kiếm, nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại Huyết Ảnh Ma Tông quả thực cần có loại tiểu nhân như vậy, hơn nữa, loại tiểu nhân này tuy nhân phẩm đê tiện, nhưng dùng lại vô cùng thuận tay, tâm tư linh xảo, thường thường có thể làm chuyện khiến hắn vô cùng mãn ý.
Lại thêm, thiên phú Mộ Dung Thiên Kiếm tính là tương đối tốt, sau khi được đến ma công từ Huyết Ảnh Ma Tông, tốc độ tu hành rất nhanh, giờ đây đã miễn cưỡng bước đến bậc cửa Linh Phủ Cảnh.