Hơn nữa, lấy thân phận hắn, một khi Huyết Ảnh Ngoa rơi vào tay, khả năng cao liền không còn ai dám cướp đoạt.
Trầm mặc nửa ngày, tựa hồ do dự rất lâu, cuối cùng Bạch Nhạc mới chậm rãi gật đầu:
- Mạc huynh nhớ kỹ lời ngươi nói đấy.
Nghe vậy, trong lòng Mạc Vô Tình tức thì đại hỉ:
- Yến huynh yên tâm, Mạc Vô Tình ta nói được làm được!
- Đợi chút!
Nhìn vào Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói:
- Những điều này chỉ là suy đoán của cá nhân ngươi, nếu như Bạch Nhạc kia một mực không về Bạch gia thì sao?
Hơi ngớ, mãi một lúc Mạc Vô Tình mới hiểu ra ý của Bạch Nhạc, trầm giọng giải thích nói:
- Yến huynh yên tâm, chỉ cần ngươi có thể khống chế Bạch gia, khống chế tỷ tỷ Bạch Nhạc, Mạc mỗ tất báo đáp đủ thịnh tình! Sau khi thu xong linh dược, Thiên Kiếm sẽ lập tức đưa đến Bạch gia!
- Vậy là tốt nhất!
Được đến kết quả mình muốn, Bạch Nhạc lập tức mãn ý gật đầu:
- Khi nào lên đường?
- Việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt!
…
Tuy nói càng nhanh càng tốt, nhưng trên thực tế, thời điểm Bạch Nhạc lên đường lại được định ở một ngày sau.
Bạch Nhạc có vẻ vô cùng cẩn thận, chẳng những truy hỏi cặn kẽ hết thảy chi tiết liên quan đến mình, còn nghe ngóng rất nhiều tin tức về Bạch gia.
Theo như Mạc Vô Tình thấy, loại phong cách hành sự cẩn thận này tuy hơi có vẻ dong dài, nhưng cũng vừa khéo chứng tỏ Yến Bắc Thần dụng tâm muốn hoàn thành nhiệm vụ, chứng minh đối phó không phải kẻ hữu dũng vô mưu, người tính trước rồi mới hành động như thế, thường thường sẽ làm việc càng nghiêm túc, khả năng thành công cũng càng cao.
Bởi thế, Mạc Vô Tình không phân lớn nhỏ, giải thích kỹ càng một lượt cho đối phương, ngay cả một ít chi tiết hắn không rõ lắm, cũng sẽ đặc ý tìm đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông từng tiếp xúc qua với Bạch gia để giải đáp.
Bạch Nhạc nghe rất chăm chú, không giống chỉ đang giả vờ giả vịt, đồng thời cũng muốn dùng phương thức này để xò xét, đối phương rốt cuộc hiểu rõ chính mình, hiểu rõ Bạch gia tới cỡ nào.
Cũng may rất nhanh Bạch Nhạc liền ý thức được, hiểu biết của đám người Huyết Ảnh Ma Tông này đối với mình mới chỉ dừng ở ngoài mặt, còn về Bạch gia, bởi vì lúc trước trong trận chiến Thanh Châu Thành, Tô Nhan nhân cơ hội thanh trừ hết thảy thám tử trong Bạch gia, hai tên Cổ Hiên và Phá Nam Phi đương sơ phụ trách khống chế người Bạch gia cũng đều đã chết, hiểu biết của bọn hắn rõ ràng ít đến thương cảm.
Đại khái chỉ biết được, mình rời nhà nhiều năm, trong nhà có một tỷ tỷ rất thân cận, thậm chí ngay cả tên đều không biết.
Chẳng qua, điều này không khó để giải thích, rốt cuộc Bạch Thanh Nhã chỉ là người thường mà thôi, người Huyết Ảnh Ma Tông há sẽ để ý trong lòng, một khi người phụ trách Bạch gia chết sạch rồi, manh mối tự nhiên đứt đoạn.
Đương nhiên, sau khi biết rõ hết thảy, Bạch Nhạc liền triệt để yên tâm.
Ngẫm nghĩ một lúc, Bạch Nhạc không quá yên tâm khi để Mộ Dung Tử Yên ở lại chỗ này, liền nói ra yêu cầu, muốn Mộ Dung Tử Yên cùng theo mình đi Thanh Châu thành!
Lý do rất đơn giản, Mộ Dung Tử Yên là người Mộ Dung gia, rất quen thuộc đối với Thanh Châu Thành, có thể giúp mình mau chóng làm quen hoàn cảnh, sau khi hắn khống chế Bạch gia cũng có thể để cho Mộ Dung Tử Yên đứng ra xử lý việc vặt.
Dù trong lòng Mạc Vô Tình rõ ràng đây chỉ là cái cớ của Bạch Nhạc, song cũng chỉ tưởng Bạch Nhạc không nỡ rời xa nữ nhân này mà thôi, tự nhiên không để ở trong lòng, lập tức liền đáp ứng.
Ngược lại là Mộ Dung Thiên Kiếm tựa hồ nhìn ra chút manh mối, cho rằng Bạch Nhạc thật thích vị đường muội này, không khỏi càng thêm ân cần với Mộ Dung Tử Yên, quả thực hận không thể lệ nóng doanh tròng khóc tố nói trước đây hắn cũng là bị bức đành chịu. Nếu không rõ ràng nội tình trong đó, sợ rằng còn tưởng đây là huynh muội ruột thịt.
Đuổi đi Mộ Dung Thiên Kiếm, Bạch Nhạc về lại trong phòng, đang định dựa lưng lên ghế nghỉ ngơi, Mộ Dung Tử Yên xoay người đi về, bỗng chợt quỳ gối xuống ngay trước mặt Bạch Nhạc.
- Mộ Dung cô nương, ngươi làm cái gì vậy?
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt hỏi.
Khóe mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ, Mộ Dung Tử Yên cắn môi nói:
- Tử Yên biết không tư cách xin công tử vì ta làm cái gì, chỉ là... Ta hận Mộ Dung Thiên Kiếm kia tận xương tủy, cầu công tử giúp ta giết hắn, Tử Yên nguyện cả đời làm nô tỳ hầu hạ công tử, trăm kiếp không hối hận.
Nhìn vào Mộ Dung Tử Yên, ánh mắt Bạch Nhạc có chút thâm thúy, lại không lập tức đáp ứng, nhàn nhạt hỏi:
- Mộ Dung Thiên Kiếm kia không phải đường huynh của ngươi ư? Sao ngươi lại hận hắn như vậy?
- Đó là súc sinh khoác da người!
Trong mắt đẫm lệ, Mộ Dung Tử Yên nghẹn ngào nói:
- Mộ Dung gia chúng ta tuy không thể đương đầu với Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng không phải là không có nửa điểm cơ hội phản kháng, chính súc sinh này là kẻ đầu tiên cấu kết Huyết Ảnh Ma Tông, bố cục hại chết toàn bộ tộc lão Mộ Dung gia! Giết người thì cũng thôi, súc sinh này còn không chịu để yên, thấy mẫu thân ta mỹ mạo, liền cưỡng bức mẫu thân ta đến chết... Tỷ muội trong nhà, chỉ cần có chút tư sắc thì đều bị hắn bán cho đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông làm nô!