Lần này hắn đi về, vốn cũng ôm theo tâm tư thử xem Tô Nhan có đáng để tín nhiệm hay không.
Lúc hắn có mặt, tự nhiên đủ để uy hiếp khiến Tô Nhan không dám sinh dị tâm, nhưng lúc hắn không ở đây, Tô Nhan liệu còn đáng để tín nhiệm, Bạch Nhạc chưa thể khẳng định.
Sắc mặt thoáng có chút khó coi, trong lòng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Tô Nhan vẫn vứt bỏ tính toán đào tẩu.
Chỉ sát na, môt thanh chủy thủ bỗng chợt hiện ra trong tay Tô Nhan, hàn mang lóe lên, thình lình đâm tới yết hầu Bạch Nhạc.
Nhướng mày, Bạch Nhạc vẫn ngồi bất động trên ghế, đầu ngón tay khẽ búng, ra tay như điện!
Đinh!
Tức thì, chủy thủ đâm tới yết hầu hắn bị đầu ngón tay búng trúng, một cỗ đại lực đột nhiên ập tới, Tô Nhan chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, chủy thủ rời tay, cắm phập lên cột trụ sau lưng, thân chủy thủ còn không ngừng run rẩy.
Chỉ trong nháy mắt giao thủ, Tô Nhan đã bị dọa phá đảm, đối phương quá khủng bố!
Nàng không phải chưa từng thấy qua cao thủ Linh Phủ Cảnh, nhưng vô luận Cổ Hiên hay Lý Phù Nam, thậm chí thân là truyền nhân Ma Quân như Bạch Nhạc, so với đối phương, sợ rằng đều kém xa.
Nháy mắt đó, thậm chí Tô Nhan có ảo giác đối phương là cường giả Tinh Cung Cảnh.
Trốn!
Sau tích tắc giao thủ, Tô Nhan đã mất đi dũng khí tiếp tục đánh với đối phương.
Lập tức, thân hình Tô Nhan chợt lui, trực tiếp kéo Bạch Thanh Nhã trốn ra ngoài.
Tuy rất mãn ý với biểu hiện của Tô Nhan, song Bạch Nhạc há thật để cho Tô Nhan chạy mất, nhướng mày, đạp bước đi ra, ma khí khủng bố lan tràn, rõ ràng chậm thua Tô Nhan một bước, nhưng khi ra tay, phảng phất như lại vượt qua giới hạn không gian.
Lòng bàn tay xòe ra, trực tiếp túm lấy cổ gáy Tô Nhan, nhẹ nhàng bắt lại.
Thậm chí còn tiện tay vung lên, lôi cả Tô Nhan lẫn Bạch Thanh Nhã đưa đến trên ghế bên cạnh.
Khoảnh khắc đó, cả người Bạch Thanh Nhã bay lên, bị dọa cho nhắm thịt mắt lại, miệng hét ầm ĩ, nhưng khi rơi xuống, phảng phất như lại có một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ lấy nàng, khiến nàng nhẹ nhàng rơi trên ghế, không hề cảm giác được nửa điểm đau đớn.
Cùng lúc, Bạch Nhạc cũng bắt lấy Tô Nhan kéo xuống, đặt ở trên đùi.
Sát na ấy, Tô Nhan không khỏi căng thẳng, ma khí trong cơ thể ầm vang bạo phát, tính liều mạng với Bạch Nhạc, nhưng mà, gần như đồng thời, một luồng ma khí chợt xâm nhập vào trong cơ thể, cường hành áp chế ma khí của nàng.
Tức thì, thân hình Tô Nhan vốn đang liều mạng giãy dụa chợt bỗng cứng đờ, trong mắt chớp qua một tia kinh hãi, tròng ngươi co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc cũng buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Nhan, nhếch môi hiện lên ý cười ra chiều cân nhắc, thong thả nói:
- Còn muốn chạy nữa không?
Ngẩng đầu, đưa lưng về phía cửa, lúc này trong mắt Tô Nhan nào còn vẻ gì sợ hãi, chỉ có mỗi kinh hỉ.
Đang định lên tiếng, lại cảm thấy sau lưng bị Bạch Nhạc bấm nhẹ một cái, lập tức tâm thần lĩnh hội, giả bộ ủy khuất quỳ gối nói:
- Tiểu nữ tài nghệ không bằng người, tự nhiên mặc cho công tử xử trí, chỉ là còn mong công tử đừng thương hại Bạch tiểu thư.
- Tô cô nương!
Bạch Thanh Nhã không biết chuyện xảy ra sau lưng hai người, thấy trong tình cảnh này mà Tô Nhan vẫn nhớ đến nàng, không khỏi cảm động rơi nước mắt:
- Yến Bắc Thần, người ngươi muốn bắt là ta, không liên quan gì tới nàng, ngươi thả nàng, ta mặc cho ngươi xử trí.
Trong lòng không khỏi đành chịu, Bạch Nhạc trừng mắt, âm trầm tự nhủ “Thanh Nhã tỷ, ngươi đúng là thiện lương đến mức khiến người đau đầu!”
- Ta nói rồi, ta chỉ ở lại đây chờ Bạch Nhạc đi về, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi.
Bàn tay khẽ vỗ, đẩy ra Tô Nhan, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Bạch tiểu thư, kể từ hôm nay, hết thảy mọi chuyện trong Bạch gia tạm thời do Tử Yên tiếp quản... Ngươi, không ý kiến gì chứ?
- ...
Khẽ cắn môi, Bạch Thanh Nhã đành chịu, đáp ứng nói:
- Vâng!
- Tử Yên!
Sắc mặt lạnh lẽo, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên lập tức từ bên ngoài chạy tới.
- Công tử!
- Từ giờ trở đi, tiếp quản hết thảy sự vụ Bạch gia, nếu có người dám tiết lộ ra ngoài nửa lời về chuyện ngày hôm nay... Giết!
Trong mắt chớp qua hàn mang, Bạch Nhạc lạnh lùng phân phó.
- Vâng, công tử!
- Truyền lời cho Mộ Dung Thiên Kiếm, nói cho hắn, chuyện ta đáp ứng Mạc huynh đã làm được, bảo hắn tranh thủ làm việc! Vô luận có chuyện gì, cứ trực tiếp liên hệ với ngươi, sau đó ngươi báo lại cho ta.
Chậm rãi đi ra, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
- Vâng!
- Còn nữa!
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Nói cho Mộ Dung Thiên Kiếm, người Bạch gia ta còn cần dùng, trước khi Bạch Nhạc đi về, nếu hắn dám khi dễ người Bạch gia, cẩn thận ta chặt tay.
Tính cách Mộ Dung Thiên Kiếm thế nào Bạch Nhạc hết sức rõ ràng, hiện tại muốn khống chế Bạch gia vào tay, chỉ bằng một mình hắn trong tình huống không bạo lộ thân phận, tự nhiên khó mà làm được, huống hồ còn phải che giấu tai mắt người khác, thế nên đành phải để cho Mộ Dung Thiên Kiếm sai người đến trông chừng Bạch gia.