Nhiều năm một mực đi theo bên người Ngô Tuyết Tùng, hắn tự nhiên biết trong cốt tủy Ngô Tuyết Tùng là người kiêu ngạo cỡ nào, nhãn giới cao đến cỡ nào. Dù là trước đây lúc Lý Phù Nam danh chấn Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng đều căn bản chưa từng để đối phương vào trong mắt.
Nhưng ai có thể ngờ, lần này lại đối đãi với Bạch Nhạc bằng con mắt khác.
- Ta cảm thấy thế nào có quan trọng không?
Xoay người, Ngô Tuyết Tùng tiện tay nắm lên chuôi kiếm, thong thả đi tới chỗ thường luyện kiếm trong sân:
- Phán đoán một người, không cần nghe người khác nói gì, mà phải xem xem hắn làm cái gì.
- Ta trước nay không tin tưởng người khác đánh giá, chỉ tin tưởng ánh mắt chính mình.
Khoác một bộ áo xám, Ngô Tuyết Tùng nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nháy mắt khi hắn rút kiếm ra, liền phảng phất như biến thành người khác, tràn ngập tự tin!
Trung niên kia thoáng chút ngây dại, giọng Ngô Tuyết Tùng đã lần nữa vang lên:
- Truyền lời với Dương Hàn, nói cho hắn biết, bọn hắn muốn đối phó Bạch Nhạc thế nào ta không quản, nhưng ta đã từng đáp ứng đảm bảo an toàn cho Bạch gia... Uy hiếp ta không quản, nhưng nếu ai thật cả gan động đến người Bạch gia, vậy đừng trách ta nhổ tận gốc Huyết Ảnh Ma Tông trong Thanh Châu Thành.
Trong lòng cả kinh, lúc này trung niên kia mới chợt hiểu, lần này Ngô Tuyết Tùng muốn giúp Bạch Nhạc một tay, cấp cho Bạch Nhạc một võ đài tương đối công bằng, bằng với biến tướng công khai, rằng vị phủ chủ Thanh Châu Phủ này vô cùng xem trọng Bạch Nhạc.
Mặc dù hắn còn có chút mơ hồ, không hiểu vì đâu Ngô Tuyết Tùng lại làm ra phán đoán như vậy, nhưng hắn một mực tin tưởng vào ánh mắt Ngô Tuyết Tùng.
Lặng lẽ ứng một tiếng, trung niên lập tức yên ắng lui xuống.
…
Bạch Nhạc khống chế Bạch gia, đồng thời để người Mộ Dung gia tới xử lý sự vụ Bạch gia, đối với Mộ Dung Thiên Kiếm mà nói, đây đúng là chuyện vui bất ngờ.
Mặc dù Bạch Nhạc hạ nghiêm lệnh, không cho phép hắn thương hại bất cứ người Bạch gia nào, nhưng vậy lại đã sao?
Bạch Nhạc đâu cấm chỉ hắn lũng đoạn các mối quan hệ của Bạch gia?
Đối với Mộ Dung Thiên Kiếm mà nói, đây là cơ hội trời ban, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, một hơi nuốt trọn Bạch gia.
Phải biết, cùng là Thanh Châu vọng tộc, thậm chí ở rất nhiều điểm, tài nguyên Bạch gia khống chế còn vượt trên Mộ Dung gia, đây chính là miếng thịt béo, chỉ cần lợi dụng thích đáng, hắn liền có thể tiến hành chỉnh hợp tài nguyên, nhân cơ hội hợp nhất toàn bộ sinh ý, đại bộ phận tài nguyên của Bạch gia với Mộ Dung gia, cuối cùng triệt để chiếm đoạt.
Đến khi ấy, đợi lúc Bạch gia triệt để sụp đổ, hắn liền trở thành người đã đắc lợi, dù là ai cũng không nhúng tay vào được nữa.
Hai ba ngày ngắn ngủi, Mộ Dung Thiên Kiếm đã từ tằm thực ban đầu, biến thành thôn phệ!
Đối cái điều này Bạch Thanh Nhã tuy phẫn nộ vạn phần, lại hoàn toàn bó tay hết cách.
Đến thời khắc này, Bạch Thanh Nhã mới càng cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của tu hành giả!
Trước đó lúc Bạch Nhạc còn ở đây, bằng vào thanh danh và thực lực của Bạch Nhạc, trọn cả Bạch gia khoái tốc phát triển, giống như liệt hỏa nấu dầu.
Nhưng giờ đây khi Bạch Nhạc xảy ra ngoài ý, toàn bộ Bạch gia lập tức mất đi chủ tâm cốt, hết thảy chuẩn bị ngày thường nàng làm ra, tựa hồ đều biến thành trò cười, không phát huy được nửa điểm tác dụng, phảng phất như chớp mắt liền ngã xuống vực sâu!
Chỉ là, nhìn Mộ Dung gia không ngừng bị chiếm đoạt, Bạch Thanh Nhã lại vẫn một mực duy trì thái độ trầm mặc.
Không phải nàng không đau lòng, mà là so với những thứ này, nàng càng để ý tới Bạch Nhạc.
Dù phải cầm hết thảy Bạch gia bây giờ để đổi lấy Bạch Nhạc an toàn, Bạch Thanh Nhã đều cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà, ngay ngày hôm ấy, Bạch Thanh Nhã lại đột nhiên nhìn thấy chuyển cơ!
Bạch Mộc đi về, hơn nữa cùng theo Bạch Mộc đi về còn có trưởng lão Hàn Sơn Chu Mộng Dương.
Tuy Bạch Thanh Nhã không biết tu hành, nhưng chí ít bốn chữ trưởng lão Hàn Sơn đại biểu cho cái gì thì vẫn hiểu được.
Đối phương tới cửa lúc này, theo như Bạch Thanh Nhã thấy, nhất định chính là cứu tinh.
Cái tên Yến Bắc Thần kia, mặc dù khống chế Bạch gia, nhưng trên thực tế, trừ nghiêm cấm nàng ly khai Bạch phủ ra thì không còn hạn chế gì nữa cả. Vừa nhận được tin, Bạch Thanh Nhã lập tức chạy tới, nghênh đón Chu Mộng Dương đi vào.
Hộ vệ Mộ Dung gia muốn ngăn, nhưng không cần Chu Mộng Dương lên tiếng, Bạch Mộc đã đứng ra đuổi sạch, phàm là dám ra tay, gần như đều bị Bạch Mộc đánh gãy hai đùi.
Đám người còn lại đều không ngốc, vội trốn về Mộ Dung gia cáo trạng.
Không để ý tới đám người kia, Chu Mộng Dương được Bạch Thanh Nhã dẫn đường đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
Trước khi tới, Chu Mộng Dương cũng nghe nói qua có người Huyết Ảnh Ma Tông khống chế Bạch phủ, vốn lấy lập trường của hắn, không lý do gì lại đi giúp Bạch Nhạc, nhưng hắn một mực rất có hảo cảm với Bạch Nhạc, lại thêm quan hệ với Mộng Thiên Thu, thế là bèn mượn thân phận Bạch Mộc chạy tới.
Đương nhiên, lấy thân phận hắn, tự nhiên sẽ không đi giải thích gì nhiều với Bạch Thanh Nhã, cứ thế một đường đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
... ... ......
- Công tử, Hàn Sơn Chu Mộng Dương trưởng lão tới.