Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào mắt Tô Nhan, thần tình dần chuyển lạnh:
- Tô Nhan, ngươi đến cùng có chuyện gì gạt ta? Tuy ta chỉ là người thường, nhưng không phải đứa ngu!
- ...
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Thanh Nhã, trong lòng Tô Nhan không khỏi cười khổ.
Bạch Nhạc chỉ nói muốn nàng chiếu cố Bạch Thanh Nhã, nhưng Mộ Dung Thiên Kiếm lại cố ý rêu rao, chuyện lớn như vậy, trừ phi thật giam lại Bạch Thanh Nhã, bằng không làm sao có thể triệt để che mắt nàng.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi đừng hỏi được không, qua mấy ngày, hết thảy tự nhiên sẽ rõ ràng.
Lắc đầu, Tô Nhan nhẹ giọng hồi đáp.
Chuyện này, trừ phi nói cho Bạch Thanh Nhã biết Yến Bắc Thần chính là Bạch Nhạc, bằng không, căn bản không cách nào giải thích, càng không khả năng giải thích rõ.
- Tránh ra!
Mặt trầm như nước, Bạch Thanh Nhã lạnh giọng nói.
Tới nước này, Tô Nhan lại ngay cả một lời giải thích đều không có, nàng làm sao có thể không bận tâm!
Theo như nàng thấy, Tô Nhan sẽ không giải thích cho nàng, như vậy, nàng chỉ còn nước ra ngoài nhìn cho rõ ràng.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi tin tưởng ta không?
Vẫn chắn trước mặt Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan trầm giọng hỏi.
Nhìn vào Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm ngâm một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:
- Trừ tiểu Nhạc, trên đời này, không ai có thể khiến ta tin tưởng mà không cần lý do! Tô cô nương, ta biết ngươi và tiểu Nhạc có quan hệ không cạn, nhưng đấy vẫn chưa thể trở thành lý do khiến ta vô điều kiện tin tưởng ngươi.
Bạch Thanh Nhã chỉ là người phổ thông không chút tu vi, có lẽ nàng cũng không quá thông minh, nhưng tuyệt đối không ngốc!
Nàng không cần phải suy xét những chuyện quá phức tạp, chỉ cần làm ra lựa chọn theo sơ tâm là được.
Chính như lời vừa rồi, trên đời này, có thể khiến nàng tín nhiệm vô điều kiện, dù chết cũng không hối hận, vậy thì chỉ có mỗi mình Bạch Nhạc!
Những người Bạch gia khác không được, Tô Nhan tự nhiên cũng không được.
- Xin lỗi, Thanh Nhã tỷ, ta sẽ không để ngươi đi ra.
Thở dài một tiếng, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Chỉ một ngày nữa thôi, đến lúc đó, vô luận ngươi muốn đi đâu, dù là rời khỏi Bạch phủ cũng đều được! Nhưng giờ... Không được!"
Nghe lời này của Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới xoay người về lại bên giường.
Thấy phản ứng đó của Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan mới không khỏi thở phào một hơi, nhưng mà, ngay khi nàng còn chưa kịp hoãn thần, lại đã thấy Bạch Thanh Nhã về lại bên giường, vươn tay nắm lấy cây kéo, chỉ thẳng hướng yết hầu chính mình.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi đây là muốn làm gì?
Trong lòng cả kinh, Tô Nhan nhịn không được kinh hô thành tiếng.
- Nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta cũng không hỏi! Nhưng bọn họ khống chế Bạch gia, giam lỏng ta, không phải là muốn uy hiếp tiểu Nhạc ư?
Nhìn vào Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã bình tĩnh nói:
- Chỉ cần ta chết, hết thảy âm mưu của bọn hắn tất sẽ thất bại.
Khắc này Bạch Thanh Nhã có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng chính bởi sự bình tĩnh đó mới càng kinh người.
Tô Nhan không chút nghi ngờ, lúc này Bạch Thanh Nhã thật có tâm tư tìm chết.
Trên đời này không ai là không sợ chết, Bạch Thanh Nhã tự nhiên cũng không ngoại lệ, bằng không, mấy ngày qua, nàng đã không cố gắng nén giận khi thấy người Mộ Dung gia khống chế Bạch gia.
Nhưng giờ này khắc này, nàng ý thức được, đối phương muốn dùng mình để uy hiếp Bạch Nhạc, hơn nữa, sợ rằng đã đến lúc nguy cấp, nàng liền không chút do dự chọn lấy cái chết để kháng cự!
Đúng vậy, nàng chỉ là một người bình thường, không có tí xíu linh lực nào, đừng nói cao thủ ma đạo như Yến Bắc Thần, dù là đám hộ vệ phổ thông kia cũng đủ khiến nàng bó tay hết cách!
Nhưng nàng còn có quyền lựa chọn tử vong!
- Thanh Nhã tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta cam đoan với ngươi, Bạch Nhạc không gặp nguy hiểm, được không?
Nhìn chiếc kéo trên tay Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan đành chịu, lần nữa giải thích nói.
- Ta không tin được ngươi!
Bình tĩnh nhìn Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm giọng nói:
- Thật ra ngươi sớm đã nhận thức tên Yến Bắc Thần kia, đúng không? Mặc dù ta không thông minh, nhưng cũng không ngốc!
- ...
Khắc này, Tô Nhan thật sự có cảm giác không biết phải biện minh thế nào.
Trừ lúc mới gặp mặt, nàng còn chưa biết thân phận Yến Bắc Thần ra, những lúc khác, nàng tự nhiên khó tránh khỏi lộ ra chút sơ hở, đây cũng là điều bất đắc dĩ! Chỉ là nàng không ngờ, Bạch Thanh Nhã một mực im hơi lặng tiếng, lại sớm đã nhìn ra dị thường.
Khó trách Bạch Thanh Nhã không chịu tin tưởng mình, thì ra căn nguyên ở chỗ này.
Nhưng mà... Nàng phải làm sao mới giải thích được đây?
- Tô cô nương, hoặc là ngươi nói hết thảy cho ta biết, hoặc là... Ta chết ngay bây giờ, thế là xong hết mọi chuyện!
Nhìn Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Há hốc mồm, nhất thời Tô Nhan không biết nên làm gì cho phải.
Đương nhiên, trên thực tế, lấy thực lực nàng bây giờ, trong tình huống có chuẩn bị, dù Bạch Thanh Nhã muốn tự sát cũng không làm được.
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ lần này nàng có thể ngăn cản Bạch Thanh Nhã hay không, mà là ở thái độ của Bạch Thanh Nhã.
Nàng có thể ngăn tự sát một lần, nhưng có thể một mực ngăn cản được không? Hay là, nàng trực tiếp trói Bạch Thanh Nhã lại, không cho nàng cơ hội tự sát?