Nôn ra một búng máu, trên mặt Bạch Nhạc lộ vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Họ Mạc, ngươi trước giờ chưa từng nhắc nhở ta, nói Bạch Nhạc thu được thần thông truyền thừa! Nếu không phải ta phản ứng kịp thời, lần này e là đã mất mạng dưới tay hắn.
- ...
Thoáng khựng lại, trong lòng Mạc Vô Tình tự nhiên rõ ràng, xem ra đã bị Yến Bắc Thần nhìn thấu tâm tư, hơi có chút lúng túng, biện bạch nói:
- Bạch Nhạc nổi danh như vậy, ta còn tưởng Yến huynh phải sớm biết mới đúng, là ta quá sơ ý.
Tuy thực lực Yến Bắc Thần không sai, nhưng trên thực tế, Mạc Vô Tình không cho rằng hắn có thể đánh lại Bạch Nhạc, bởi thế mới một mực xúi giục hắn đi khống chế Bạch Thanh Nhã, dùng đó để uy hiếp Bạch Nhạc.
Nếu sớm nói cho Yến Bắc Thần biết Bạch Nhạc thu được thần thông truyền thừa, hắn sợ Yến Bắc Thần khiếp đảm, căn bản không chịu đi động thủ với Bạch Nhạc.
- Mạc Vô Tình, chúng ta nói thẳng với nhau đi. Ngươi tính toán ta, là ta ngu xuẩn không nhìn ra, ta tự nhiên không trách được ngươi! Chẳng qua, nếu đã là giao dịch, chúng ta tốt nhất cứ theo quy tắc giao dịch mà làm.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vô Tình, Bạch Nhạc gằn giọng nói:
- Huyết Ảnh Ngoa ta đã mang về, thứ ngươi đáp ứng ta đâu?
Mạc Vô Tình biết, lần này Yến Bắc Thần tất ăn lỗ lớn, thế nên giờ mới giận lây hắn, với tình hình này, căn bản không cách nào giải thích, đành phải trước xử lý trường giao dịch này, cầm Huyết Ảnh Ngoa vào tay rồi tính.
Nghĩ vậy, Mạc Vô Tình lật tay, một chiếc túi trữ vật hiện ra, sợ Bạch Nhạc không tin, còn vươn tay vào bên trong, bắt lấy mấy gốc linh dược cầm ra cho Bạch Nhạc xem:
- Yến huynh, ngươi yên tâm, chút tín dự này Mạc Vô Tình ta vẫn có, ngươi đưa ta Huyết Ảnh Ngoa, những linh dược này đều là của ngươi.
Nhìn linh dược trên tay Mạc Vô Tình, hai mắt Bạch Nhạc bất giác sáng lên.
Trầm mặc khoảnh khắc, lúc này mới lành lạnh nói:
- Ta không tin được ngươi! Mạc Vô Tình, một mình ngươi đi ra, chúng ta đến trong rừng cây kia giao dịch! Nếu người Huyết Ảnh Ma Tông nào dám đi theo, ta lập tức quay đầu đi ngay.
Trong lòng âm thầm cười lạnh, Mạc Vô Tình cũng không chút do dự, lập tức gật đầu đáp ứng.
Hắn vốn đã từng giao thủ qua với Yến Bắc Thần, tuy đối phương có chút bất phàm, nhưng còn lâu mới đến mức khiến hắn kiêng dè, há lý nào lại sợ đối phương.
Thấy Mạc Vô Tình cùng đi ra, Bạch Nhạc tức tốc thối lui vào trong rừng cây nhỏ gần đó.
Mạc Vô Tình có lệnh, tự nhiên không người Huyết Ảnh Ma Tông nào dám đi theo, cứ vậy mặc cho Yến Bắc Thần và Mạc Vô Tình trước sau bước vào trong rừng, mất đi tung tích.
- Mạc huynh, giờ được rồi chứ?
Nhìn Huyết Ảnh Ngoa, Mạc Vô Tình lạnh lùng nói.
- Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng lúc trao đổi.
Gật đầu, Bạch Nhạc vẫn có chút cẩn thận mở miệng nói.
- Được!
Đối cái điều này, Mạc Vô Tình đồng ý không chút do dự, lập tức liền đáp ứng.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi đếm ba tiếng, gần như ngay khi tiếng ba vừa ra khỏi miệng, Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình đồng thời ném ra đồ vật trong tay.
Tiếp lấy Huyết Ảnh Ngoa, Mạc Vô Tình thở phào một hơi, lúc này lại nhìn về phía Bạch Nhạc, trong mắt đã tràn đầy sát khí.
- Yến Bắc Thần, ngươi đúng là thông minh quá lại bị thông minh hại!
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình khinh thường nói:
- Nếu ngay trước mặt nhiều người như vậy, ngươi đưa đồ cho ta, ngại ở danh tiếng bản tông, khả năng ta còn sẽ đưa đồ cho ngươi, nhưng giờ... Đồ tuy tới trên tay ngươi rồi, nhưng vậy thì đã sao, ngươi tưởng mình còn có thể sống sót rời đi?
Nháy mắt, trên thân Mạc Vô Tình đột nhiên tràn ra sát khí khủng bố, bàn tay khẽ lật, kiếm đã nắm trong tay!
- Ngươi muốn đổi ý?
Sắc mặt đại biến, Bạch Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vô Tình, mắng nói.
- Là chính ngươi quá ngu!
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Ngươi ngay cả Bạch Nhạc đều không làm gì được, dựa vào cái gì mà cho rằng, ngươi có tư cách dám trở mặt với ta? Thật tưởng tu hành thuật thối thể đến cực hạn, ta liền không làm gì được ngươi?
- Mạc Vô Tình, giết ta, ngươi tất vác theo cái tiếng bội bạc, sau này, ai còn dám tin tưởng Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi?
Trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, Bạch Nhạc trầm giọng uy hiếp nói.
- Ai biết được?
Cười lạnh một tiếng, Mạc Vô Tình không đáng nói:
- Yến Bắc Thần không tín nhiệm ta, cầm được đồ rồi, tất nhiên liền đi... Đúng không nào?
Nhìn bộ dạng đắc ý của Mạc Vô Tình, khắc này, trên mặt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên ý cười xán lạn.
- Không sai, Yến Bắc Thần đúng là đã đi... Nhưng trên đời này, chuyện bọ ngựa bắt ve vốn đâu có gì là lạ? Mạc Vô Tình, người thông minh không chỉ mỗi mình ngươi, tự tác thông minh chưa hẳn là ta, khả năng … là ngươi!
…
Câu nói này, đột nhiên khiến cho sắc mặt Mạc Vô Tình đại biến.
Trong mắt hắn, Yến Bắc Thần đã là cá trên thớt, hắn làm sao cũng không nhìn ra đối phương có bất kỳ khả năng lật bàn nào, thế là vô thức tán phát thần niệm tìm kiếm xung quanh.