Trong hoàng thất, thông thường chỉ có đế vương mới có thể sử dụng Kim Long năm trảo, nhưng đương sơ khi vị Thanh Vương kia tu kiến Địa Cung, lại đã dùng Kim Long năm trảo, đủ thấy địa vị hắn cao quý cỡ nào.
Đương nhiên, địa vị Thanh Vương cao bao nhiêu không liên quan gì đến Bạch Nhạc, nhưng Kim Long năm trảo trên cửa đá kia lại khiến Bạch Nhạc quả thực có hơi sợ hãi.
Không chút khoa trương mà nói, thần hồn Bạch Nhạc có thể cảm ứng được, Kim Long năm trảo được khắc ra kia tuyệt đối không gần gần chỉ là vật chết dùng để trang sức, mà như mãnh thú có được sinh mệnh, phảng phất như tùy thời đều có thể sống lại, xé xác người thành mảnh nhỏ.
Bạch Nhạc còn có chút sợ hãi, càng đừng nhắc tới Tô Nhan, lúc này, Tô Nhan mới thật sự hiểu được, khả năng gặp phải nguy hiểm mà Bạch Nhạc từng nói là có ý gì.
Chỉ là, tới nước này rồi, dù nàng có hối hận cũng đã không kịp.
- Xem ra ngươi cũng thấy được, Kim Long năm trảo trên cửa đá này chính là một bộ phận của sát trận, một khi sát trận được kích hoạt, đừng nói là ngươi, dù là ta cũng rơi vào cảnh hữu tử vô sinh!
Chỉ lên cửa vào Địa Cung, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Lát nữa ta dùng lực lượng huyết mạch tạm thời che đậy sát trận cảm ứng cho ngươi, mở ra một khe hở trên cửa đá, các ngươi nhân cơ hội tiến vào Địa Cung, nhớ kỹ, các ngươi tối đa chỉ có ba nhịp thở... Trong vòng ba nhịp thở, nếu vẫn không thể bước vào Địa Cung, một khi tiếp xúc sát trận, ai cũng không cứu được các ngươi.
- Phủ chủ, tình hình trong Địa Cung rốt cục là thế nào. Còn nữa, thứ ngươi muốn ta lấy ra là gì, ngươi phải nói cho ta biết trước một tiếng chứ?
Không đáp lời, Bạch Nhạc có vẻ càng thêm cẩn thận, quay sang Ngô Tuyết Tùng hỏi.
- Không biết!
Đón lấy ánh mắt Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng thản nhiên nói:
- Thanh Vương bí tàng là chuyện từ mấy ngàn năm trước, ta cũng chỉ là bởi từ nhỏ sùng bái Thanh Vương, mới ngẫu nhiên tìm được chút tung tích trong mật đương hoàng thất, từ đó phát hiện Địa Cung, còn về tình hình trong Địa Cung thế nào, ta làm sao biết được?
- ...
Thoáng dừng một lát, Ngô Tuyết Tùng tiếp tục nói:
- Riêng thứ mà ngươi muốn tìm, vậy lại đơn giản, bí tàng giấu trong Địa Cung, mà bây giờ trận pháp Địa Cung vẫn đang vận chuyển, chứng tỏ trong Địa Cung tất có một trung tâm điều khiển nào đó! Theo ta phỏng đoán, trung tâm điều khiển kia cực có khả năng chính là Thanh Vương Kiếm!
Trong lúc nói chuyện, Ngô Tuyết Tùng lấy ra một bình ngọc cực kỳ tinh xảo đưa cho Bạch Nhạc:
- Nếu không có huyết mạch vương thất ta thì không cách nào nhận chủ Thanh Vương Kiếm! Điều ngươi cần làm chính là tìm đến Thanh Vương Kiếm, sau đó nhỏ máu của ta lên, đến khi ấy, bằng vào lực lượng huyết mạch, ta tự nhiên có thể cảm ứng được, tiến vào khống chế toàn bộ Địa Cung, thu lấy Thanh Vương bí tàng!
….
Khắc này, Bạch Nhạc thật có xung động muốn quay đầu trực tiếp rời đi.
Đây rõ ràng là lợi dụng trắng trợn, nửa điểm che lấp đều lười làm.
Trong Địa Cung có bao nhiêu nguy hiểm ngươi không biết, lại biết được có Thanh Vương Kiếm, hơn nữa, đấy còn là trung tâm khống chế toàn bộ Địa Cung, nói cách khác, Bạch Nhạc mạo hiểm cửu tử nhất sinh tiến vào Địa Cung đi tìm Thanh Vương bí tàng, nhưng kết quả sau cùng rất có khả năng lại là, muốn uống miếng canh đều phải xem sắc mặt Ngô Tuyết Tùng.
Thế này không khỏi quá phận!
Tựa hồ cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng lần nữa mở miệng nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi, ta nhất định làm được, trong Thanh Vương bí tàng tất có rất nhiều bảo vật, trừ Thanh Vương Kiếm ra, ta không để ý gì nữa cả! Chỉ cần lấy được Thanh Vương Kiếm, ta đảm bảo không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
- Huống hồ, những bảo vật không quá quan trọng trong bí tàng đều không bị huyết mạch vương thất hạn chế, có thể lấy được gì trong đó đều là cơ duyên của chính các ngươi, ta tuyệt không hỏi qua.
Tuy dám chắc Bạch Nhạc tuyệt không dám đổi ý, nhưng muốn để cho Bạch Nhạc dụng tâm đi tìm Thanh Vương Kiếm, tự nhiên không thể thiếu được một vài chỗ tốt cho hắn, dù sao chỉ là hứa hẹn suông, Ngô Tuyết Tùng tự nhiên không quá để ý.
Người khác không rõ ràng, nhưng hắn thì biết, bản thân Thanh Vương vốn là của Đại Càn Vương Thất, với bảo vật thực sự lợi hại, nếu không có huyết mạch vương thất thì căn bản đừng nghĩ đạt được, chút chỗ tốt nhỏ nhặt kia, tuy bị Bạch Nhạc lấy đi một ít, vậy lại đã có sao?
Hít sâu một hơi, lúc này Bạch Nhạc mới tiếp lấy bình ngọc, thu vào trong túi trữ vật bên hông, nói:
- Bạch Nhạc sẽ tận lực!
- Tốt!
Gật đầu mãn ý, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, bản vương... Chờ tin tức tốt của ngươi!
Bản vương!
Nghe được xưng hô này, mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy.
Đây là lần đầu tiên Ngô Tuyết Tùng tự xưng bản vương, đồng thời khiến hắn cảm nhận được hàn ý rõ ràng trong đó.
Mặc dù thân là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, nhưng Ngô Tuyết Tùng gần gần cũng chỉ là hoàng tử mà thôi, còn chưa có tư cách phong vương! Song chỉ cần được đến Thanh Vương bí tàng, địa vị hắn trong hoàng thất tất sẽ nước lên thuyền lên, thuận thế phong vương không phải chuyện gì hiếm lạ.