- Công tử, ta có mang đèn dầu, chúng ta thắp đèn trước cái đã.
So với Bạch Nhạc, Tô Nhan tỉ mỉ hơn nhiều lắm, ngay từ lúc Bạch Nhạc nói cho nàng biết phải đi xuống dưới đất, nàng liền đã chuẩn bị rất nhiều thứ, riêng mấy thứ tạp vật lung tung rối loạn này đã chứa đầy một chiếc túi trữ vật.
Thắp lên đèn dầu, mặc dù chỉ là chút ánh lửa, nhưng ở trong Địa Cung vươn tay không thấy năm ngón này lại có vẻ cực kỳ đáng quý.
Có ánh sáng, tâm tình căng thẳng theo đó giảm bớt đi nhiều.
Nương theo ánh lửa, Bạch Nhạc bắt đầu quan sát xung quanh.
Từ cửa đá tiến vào Địa Cung, nhưng trên thực tế, hai người Bạch Nhạc vẫn đang đứng ở lối vào cung điện dưới đất, trước mặt là một địa đạo rất dài, rộng khoảng chừng năm thước, trên tường hai bên điêu khắc hoa văn cực đẹp, lại không thấy được đâu là điểm cuối.
Nhưng mà, thứ thực sự khiến cho Bạch Nhạc có chút thất thần là, lúc xoay người lại, sau lưng lại sớm đã không thấy cửa đá, có chăng chỉ là một tượng đá mãnh thú nét mặt dữ tợn, trọn cả thông đạo như thể do tự nhiên hình thành, nhìn không ra nửa điểm vết tích lối vào.
Trong lòng thoáng trầm xuống, Bạch Nhạc chợt hiểu, từ thời điểm bước vào Địa Cung liền đã không có đường để quay đầu, muốn rời đi, nhất định phải tiến thẳng xuống, tới khi nào tìm được trung tâm khống chế toàn bộ Địa Cung, hoặc là lối ra khác.
- Đi thôi!
Tiếp lấy đèn dầu từ trong tay Tô Nhan, Bạch Nhạc cẩn thận đi tới, vừa đi vừa quan sát cảnh vật chung quanh.
Toàn bộ Địa Cung có vẻ rất an tĩnh, mặc dù Bạch Nhạc đã đi rất nhẹ, song vẫn có thể nghe được tiếng bước chân vang vọng, xung quanh tựa hồ luôn lộ ra một cỗ khí tức đè nén, khiến người không thở nổi.
Thu liễm khí tức trên thân, không cho tiết ra ngoài, Bạch Nhạc và Tô Nhan hệt như hai người bình thường, cứ vậy chầm chậm đi tới khoảng chừng một nén hương.
Nhưng mà, đoạn đường này, vô luận đi như thế nào, hết thảy xung quanh tựa hồ đều không có biến hóa.
Dù đi chậm thì cũng không nên như vậy mới đúng!
Lại tiến thêm một khắc đồng hồ, Bạch Nhạc đột nhiên kéo tay Tô Nhan, dừng bước.
- Không đúng, nơi này có vấn đề!
Dù phản ứng chậm đến mấy cũng phải hiểu được, bất kỳ Địa Cung nào cũng không khả năng có thông đạo dài đến thế, như vậy giải thích duy nhất chính là, trong đây có vấn đề, rất có thể ngay từ khi bọn hắn đi vào liền đã bị vây khốn! Không xem phá huyền cơ, dù có đi cả đời, sợ rằng cũng khó mà thoát khỏi thông đạo này.
Gần như trong vô thức, phản ứng đầu tiên của Bạch Nhạc chính là ảo trận!
Tuy thẳng đến khắc này hắn vẫn chưa cảm giác được rơi vào ảo cảnh, nhưng đương sơ khi lần đầu tiên đi tới Thất Tinh Tông, bản thân từng vô thanh vô tức bị Chu Mộng Dương bỏ xa, rơi vào trong ảo cảnh, chuyện này đối với Bạch Nhạc mà nói, ấn tượng thực sự quá khắc sâu.
Dù cho bởi vì bản thân Bạch Nhạc tu hành Thiên Cơ Biến, đối với huyễn thuật chi đạo cũng có được hiểu biết ít nhiều, nhưng mà, nói cho cùng chẳng qua chỉ tính là miễn cưỡng nhập môn mà thôi! Giả như gặp phải ảo trận do đại sư huyễn thuật bố trí, bất tri bất giác rơi vào cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Ý thức được điểm này, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên chuyển qua vô số ý niệm.
- Công tử, sao thế?
Cùng theo Bạch Nhạc dừng lại, Tô Nhan nghi hoặc hỏi.
- Không có gì, tiểu Nhan, tắt đèn đi.
Quay lưng, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
- Tại sao? Công tử, nơi đây quá tối, nếu không có ánh lửa, chúng ta làm sao đi được ra ngoài?
Thấy Bạch Nhạc muốn thổi tắt đèn, Tô Nhan vội hoảng lên, nói:
- Hơn nữa, công tử, ta hơi sợ!
- Đúng vậy a... Ngươi hơi sợ! Nhưng thắp đèn lên, ta càng sợ! Ngươi nói xem, nên làm sao bây giờ?
Trong mắt chớp qua hàn ý, gần như nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên vươn tay trực tiếp bắt lấy cổ Tô Nhan, nhấc bổng cả người nàng lên, trong mắt tràn đầy sát khí khủng bố.
- Công tử, ngươi làm cái gì?
Trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, Tô Nhan liều mạng bắt lấy cánh tay Bạch Nhạc, nức nở khóc lên:
- Công tử, cầu ngươi đừng giết ta, đừng giết ta!
Phốc!
Nhìn vào Tô Nhan, trong mắt Bạch Nhạc chất đầy hàn ý, căn bản không chút nào để ý tới đối phương, cứ thế trực tiếp thổi tắt ngọn đèn!
Ngay khi ánh sáng vụt tắt, tức thì, xung quanh lần nữa hóa thành một vùng tăm tối!
Cơ hồ cùng thời điểm rơi vào trong hắc ám, Tô Nhân đang bị Bạch Nhạc nắm chặt cổ họng đột nhiên hóa thành một con cự mãng khổng lồ, trong tay cảm giác trơn trợt, tức thì phun lưỡi ra cắn xé về hướng Bạch Nhạc.
- Cút!
Thông Thiên Ma Công đột nhiên bạo phát, giơ tay lên, cổ tay Bạch Nhạc bắt lấy thân thể đối phương, hung hăng quất mạnh lên vách tường gần đó.
Ba!
Gần như chớp mắt, cự mãng đột nhiên bị quăng lên tường, phát ra một tiếng vang trầm đục!
Tay không ngừng vẫy động, thoáng chốc, Bạch Nhạc đã quăng quật đối phương như là vung roi, lực lượng Thông Thiên Ma Thể toàn diện bạo phát.
Chỉ vài nhịp thở, cự mãng kia đã bị Bạch Nhạc quăng quật mấy chục lần, vách tường xung quanh cũng không chịu nổi xung kích khủng khiếp đến vậy, đột nhiên nứt ra.
Từ mới đầu điên cuồng giãy dụa, đến giờ, cự mãng trong tay tựa hồ đã triệt để mất đi khí tức, toàn thân rũ cụp xuống.