Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 49 - Chương 49 - Thôn Phệ

Chương 49 - Thôn phệ
Chương 49 - Thôn phệ

Phải biết, trong sạch của Vân Mộng Chân, chính là bị Bạch Nhạc làm bẩn ở nơi đó, trừ khi Bạch Nhạc thật chán sống, nếu không tuyệt đối sẽ không nói loại lời này lung tung! Như vậy giải thích duy nhất là, Bạch Nhạc đang cố ý lấy loại phương thức này tới nhắc nhở Vân Mộng Chân... rất nguy hiểm!

Lại cẩn thận hồi tưởng câu nói kia, sơ hở còn không chỉ có chỗ này.

Tính tình của Bạch Nhạc, nàng rất quen thuộc, nói Bạch Nhạc sợ chết không có vấn đề, thế nhưng Bạch Nhạc tuyệt đối không phải loại thích an nhàn làm người tầm thường, huống chi, lúc trước Bạch Nhạc còn bị mập mạp khi dễ tra tấn, muốn nói Bạch Nhạc sẽ cảm thán tình nguyện cả một đời làm tạp dịch, thuần túy là nói hươu nói vượn.

Khi hết thảy liên hệ lại với nhau, manh mối liền cực kỳ rõ ràng.

Bạch Nhạc dài dòng nói nhiều như vậy, căn bản là đang nhắc nhở nàng, trong sơn cốc kia có nguy hiểm cực lớn!

Có nguy hiểm, hơn nữa Bạch Nhạc ngay cả nói thẳng ra cũng không dám, mà phải dùng loại phương thức mịt mờ này nhắc nhở, như vậy chỉ có một khả năng, cho tới giờ khắc này, kỳ thật Bạch Nhạc còn ở trong khống chế của đối phương.

Kết quả như vậy không thể nghi ngờ là cực kỳ dọa người.

Bởi vì cái này trực tiếp xúc động thần kinh yếu ớt nhất của Vân Mộng Chân... Thông Thiên Ma Quân!

Nếu như Thông Thiên Ma Quân còn sống, nếu như bây giờ Bạch Nhạc bị Thông Thiên Ma Quân khống chế... Kết quả như vậy, không thể nghi ngờ khiến người phát lạnh.

Chỉ là ý nghĩ như vậy, vừa mới hiện lên ở trong đầu Vân Mộng Chân, liền bị bác bỏ.

Đạo lý rất đơn giản, thiết kế như vậy quá phức tạp.

Vô luận mục đích của đối phương là gì, lấy Bạch Nhạc làm dẫn, dùng tin tức Côn Ngô Kiếm dẫn dụ nàng mắc câu, thủ đoạn như vậy đều quá tận lực.

Đặt ở góc độ bình thường, thủ đoạn như vậy tự nhiên không có vấn đề gì cả, nhưng nếu đối phương là Thông Thiên Ma Quân, thủ đoạn như vậy lại lộ ra quá trò đùa.

Vân Mộng Chân hiểu rất rõ Thông Thiên Ma Quân.

Có can đảm một mình lên Đạo Lăng Sơn, lấy sức một mình, ép Đạo Lăng Thiên Tông không ngẩng đầu được lên, nhân vật như vậy, cho dù bị thương nặng hơn nữa, cũng tự có ngạo khí, khinh thường dùng loại thủ đoạn cấp thấp này.

Suy nghĩ minh bạch những sự tình này, Vân Mộng Chân thở dài một hơi.

Chỉ cần không phải Thông Thiên Ma Quân, những người khác nàng thật đúng là không có để ở trong lòng.

Phải biết, trận chiến ở Đạo Lăng Sơn kia, Đạo Lăng Thiên Tông bị thiệt lớn, ngoại trừ truy sát Thông Thiên Ma Quân, trọng yếu nhất là không để lại dư lực lần nữa đả kích cự đầu ma đạo, bảo trì lực thống trị của Đạo Lăng Thiên Tông.

Bây giờ cao thủ chân chính của Đạo Lăng Thiên Tông, đã sớm đi giám thị những cự đầu ma đạo chân chính, cường giả ma đạo có thể tới Linh Tê Kiếm Tông, vô luận thổi lợi hại như thế nào, kỳ thật cũng chỉ là một chút tiểu nhân vật mà thôi.

Cũng chính bởi vì vậy, Vân Mộng Chân mới có tự tin lực áp quần ma, thậm chí căn bản không có đưa tin cầu viện Đạo Lăng Thiên Tông.

Dù sao một mình tìm về Côn Ngô Kiếm, cùng cầu viện mang về Côn Ngô Kiếm, đối với nàng mà nói, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

- Ta ngược lại muốn xem xem, là ai giả thần giả quỷ!

Vân Mộng Chân hừ lạnh một tiếng, thân hình hơi chao đảo một cái, dọc theo phương hướng đám người Dương Nghiên chỉ, gấp vút bay đi.

Cơ hồ là thời điểm Vân Mộng Chân khởi hành, trong sơn cốc, Từ Phong cũng đã cùng những cao thủ ma đạo kia chiến đấu, không có bất kỳ ước thúc gì toàn lực chém giết, khí tức trong nháy mắt tiết ra ngoài, cho dù ở ngoài mấy dặm, Vân Mộng Chân cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.

Kể từ đó, ngay cả phân biệt phương hướng cũng bớt đi, lao thẳng đến vị trí kịch chiến.

... ... ... .

- Chạy, ngươi muốn chạy chỗ nào?

Từ trong sơn cốc đuổi theo ra, Ba Chí Viễn nhìn chằm chằm Bạch Nhạc cười lạnh nói.

Ma đầu giấu kín ở trong sơn cốc, được xưng là Ba Sơn Lục Ma, mặc dù thực lực của Từ Phong mạnh, thế nhưng sáu ma liên thủ là nắm vững thắng lợi, duy nhất phải cố kỵ, là tin tức tiết ra ngoài, hấp dẫn cao thủ Linh Tê Kiếm Tông chạy đến.

Ba Chí Viễn vốn là đệ tử của Ba Sơn Lục Ma, sắp mở Linh Phủ, dùng để truy sát đệ tử Linh Tê Kiếm Tông bình thường, tự nhiên không có vấn đề gì cả.

Mới chạy ra hơn trăm mét, Bạch Nhạc đã bị đuổi kịp.

Luận thực lực, hắn kém Ba Chí Viễn thực sự quá lớn, một khi bị để mắt tới, căn bản không có khả năng thoát thân.

Yên lặng tính toán khoảng cách, trong lòng Bạch Nhạc quyết tâm, đưa tay rút ra bội kiếm tùy thân, bỗng nhiên quay lại phản kích.

Chạy không thoát, tự nhiên là chỉ có liều mạng.

Cô Vân Xuất Tụ!

Linh Tê Kiếm Quyết thức thứ hai!

Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây là thủ đoạn công kích duy nhất của hắn bây giờ, vô luận là có tác dụng hay không, đây cũng là lựa chọn duy nhất của hắn.

Không thể không nói, Bạch Nhạc phản kích cực kì quả quyết, đột nhiên đánh trả, cho dù là Ba Chí Viễn cũng không có nghĩ đến, chờ thời điểm phát giác, lại muốn biến chiêu đã chậm một nhịp.

- Phốc!

Một kiếm này đâm trúng lồng ngực của Ba Chí Viễn, trong nháy mắt tóe lên huyết sắc.

Bình Luận (0)
Comment